Tịch Giản Cận nghe nói như vậy, không biết nên khóc hay nên cười, chẳng qua là bất đắc dĩ nhìn phía trước, khóe môi co quắp.
Đã nhiều năm như vậy rồi, cô vẫn để trước sau như một tinh nghịch cổ quái, tùy thời có thể làm cho người ta dở khóc dở cười, toàn thân cứng ngắc!
Từ khi gặp lại, đến bây giờ, thời điểm anh mỗi một lần đụng phải cô, luôn nghe được những lời kinh người.
Bất kể là câu thứ nhất "Anh đẹp trai, tối nay gặp lại giường trên! " còn có cái gọi là "muộn tao", "Dưa leo trứng gà", " lâu ngày sinh tình "...
Cô xinh đẹp đánh trả, thậm chí là đều ở trong thời gian nháy mắt, liền phun ra!
Ccảnh tượng như vậy, quen thuộc đến đáng sợ.
Hơn nữa cũng làm cho đáy lòng của anh, hoài niệm đến đáng sợ.
Cô có thể chính xác trêu chọc tim của anh, bắt được miếng thịt mềm mại nhất đáy lòng của anh.
Chẳng qua là, bảy năm trước, tôi phóng túng trầm luân đi yêu em.
Nhưng là, bảy năm về sau, tôi còn có thể nhìn mình trầm luân như vậy sao?
Tịch Giản Cận nhìn Bạc Sủng Nhi, khẽ xuất thần, cô ở dưới ánh đèn đường, ngồi ở trong xe, sáng loá mà cười cười, đáy mắt lóe tia sáng chói mắt, cái miệng nhỏ nhắn cong cong, giống như là trầm tư cái gì, một giây
sau, tiếp tục mở miệng, nói: "Tịch Giản Cận, em đây lại nghĩ, thật rất chuẩn xác... Chính là máy gửi ngân hàng."
Tịch Giản Cận nhíu mày, sắc mặt hơi trầm xuống, mở cửa xe ra, lôi cổ tay của cô, đem cô kéo xuống xe, nhướng lông mày, lạnh lẽo hỏi: "Dạ dày không đau nữa?"
Bạc Sủng Nhi chép miệng, sau đó tội nghiệp ôm bụng, nói: "Mới vừa rồi nghĩ cái kia không thấy đau, nhưng là bây giờ vừa bị anh nói, lại nghĩ tới... Tịch, anh thật là xấu!"
Cô đầy oán giận.
Tịch Giản Cận nhìn cô nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, trán cũng theo đó nhẹ nhàng nhăn lại, ngay sau đó, vươn tay, nắm tay cô, mang theo cô đi vào hang cháo.
Đây là cửa hang lâu đời tồn tại trăm năm rồi.
Có đủ các loại cháo, đều có nét đặc sắc riêng, mỗi ngày người đều rất nhiều.
Cái cửa hàng này, là năm đó Tịch Giản Cận mang Bạc Sủng Nhi tới ăn.
Khi đó Bạc Sủng Nhi thích nhất chính là cháo khoai lang tím ở nơi này, rất ngọt.