Mãi cho đến sau cùng, hai người đều không có đứng dậy.
Tình trạng kiệt sức.
Tịch Giản Cận gãy mất hai cái xương sườn, Tần Thánh cũng chẳng tốt hơn là bao, cánh tay gãy xương, xương sườn một cái.
Bọn họ nhìn bầu trời đêm, đều không nói gì.
Chắc hẳn ở phía những người bên ngoài, hai người đàn ông con trời, cả đời, cũng không có chật vật như vậy.
Tần Thánh chật vật vươn tay, rút từ tỏng túi mình ra nửa ngày, móc gói thuốc, dùng môi ngậm lấy, cầm cái bật lửa, nhóm lửa, sau đó chậm rãi hít một hơi, nằm tại ở trên đường, đối nhả một vòng khói trên trời, sau đó cảm thấy tâm tình hình như đã khá nhiều, nửa ngày, mới bật cười, nghiêng đầu, lắc lắc hộp thuốc lá, hỏi Tịch Giản Cận: "Muốn một điếu không?"
Bời vì lắc lắc, khẽ động vết thương, Tần Thánh biểu lộ có chút nhe răng trợn mắt.
Tịch Giản Cận lắc đầu, nói: "Không cần."
Tần Thánh liền không để ý đến Tịch Giản Cận, tự mình hít thuốc.
Tịch Giản Cận nhìn bầu trời đêm, Tần Thánh tại sao tới đánh anh, không phải là anh không biết, thế nhưng đánh một trận, đánh tới kinh thiên động địa, quả thực hả giận, đánh cho về sau, anh cảm thấy đáy lòng phiền muộn tiêu tán đi, còn lại chỉ là một chút phiền muộn, làm sao cũng tan không được.
Đêm đã rất sâu, không có gió, toàn thế giới đều yên tĩnh trở lại, khắp nơi đen kịt một màu.
Đèn đường chung quanh bịt kín một tầng mông lung.
Điếu thuốc trên tay Tần Thánh, thời gian dần trôi qua cháy xong, có khói xanh
nở trên không trung, biến mất không thấy gì nữa, hồi lâu, anh mới lấy điếu thuốc, nhấn ở trên mặt đất, dập tắt, nhiêng đầu sang nhìn, nhìn thấy bóng đèn phác họa bên mặt của Tịch Giản Cận, hồi lâu, mới chậm rãi cười.
Tần Thánh nói với Tịch Giản Cận: "Kỳ thật, nhiều năm như vậy, có phải anh cảm thấy tôi thua anh rồi hay không?"
"Tôi biết cô ấy, so với anh sớm hơn, yêu cô ấy, cũng sâu hơn......"
Sau khi Tần Thánh nói đến đây lại cảm thấy đáy lòng buồn buồn, tay trái gãy xương, chỉ có thể dùng tay phải lấy hộp thuốc lá, móc một điếu thuốc, đặt ở bên miệng, tiếp tục hút lấy.
Mùi khói thuốc nồng nặc tiến vào trong cơ thể anh, quấn quanh đáy lòng thất lạc của anh, giống như khiến mình tê dại, cố gắng bù vào sinh mệnh không có gì cả.
Tần Thánh chậm rãi cười, nụ cười mang theo vài phần tang thương, giống như đang thưởng thức lấy đau nhức gì, thật lâu, mới còn nói thêm: "Kỳ thật, tôi không có thua anh...... Tôi chỉ là bại bởi cô ấy!"