Bạc Sủng Nhi một mực hồ nháo, nhiều lần suýt nữa khiến cô ngã xuống, cuối cùng Tịch Giản Cận nóng nảy, vươn tay, đánh mấy cái lên mông của cô, sức lực đánh cô có chút đau, hét lên một tiếng, liền mở to miệng, áp vào lừng Tịch Giản Cận cắn.
Tịch Giản Cận bị đau, chịu đựng ôm cô, khống chế chính mình sẽ không quẳng cô xuống đất, cắn răng nghiến lợi nói với Bạc Sủng Nhi: “Em thành thật một chút cho anh, đang nếu còn ầm ĩ, anh đánh em tiếp!”
Bạc Sủng Nhi nghe giọng anh, bị dọa đến cổ rụt lại, sau đó cô mới nói thầm: “Anh hung cái gì mà hung, em mới không sợ anh đâu!”
Trong miệng cô lẩm bẩm như vậy, thế nhưng người cũng đã an ổn lại, không loạn như là vừa rồi.
Lúc này Tịch Giản Cận mới nhanh chóng đi tới bên cạnh xe, mở cửa xe ra, bỏ cô vào.
Đeo giây an toàn cho cô, chính mình lên xe, nhìn dáng vẻ cô say khướt, nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn lái xe, mang cô tới nhà riêng của mình.
Trên đường đi, Tịch Giản Cận đều là kìm nén tức giận, vô cùng khó chịu, đáy lòng trĩu nặng, cực kỳ muốn phát tiết, thế nhưng nghiêng đầu, nhìn Bạc Sủng Nhi lại không biết từ nơi nào phát tiết!
Cô lúc này giống như đầu bị rút xương, mềm nhũn nằm ở trên ghế,
thân thể nhích tới nhích lui, giống như là muốn ngồi thẳng, thế nhưng chỉ chốc lát, lại ngã xuống.
Đầu càng ngã trái ngã phải, chính mình cũng không yên.
Tịch Giản Cận sợ Bạc Sủng Nhi không cẩn thận đầu vào cửa xe, chỉ có thể một tay lái xe, một tay cố định cổ cô.
Cô không có cách nào động, miệng nhỏ chép chép, liền dựa vào cánh tay anh, mềm nhũn cọ xát, duỗi ra cái lưỡi nhọn, liếm lấy da thịt của anh một chút.
Toàn thân anh chấn động, suýt nữa thì xe lệch hướng, Tịch Giản Cận vội vàng ổn định, ép buộc chính mình hết sức chuyên chú lái xe, nhìn đường phía trước.
Đột nhiên anh liền cảm giác được cánh tay của mình truyền đến một trận đau đớn, anh nhíu lông mày lại, nghiêng đầu, giận dữ nhìn qua, lại phát hiện Bạc Sủng Nhi cắn cánh tay anh, trong miệng hàm hồ la hét.
“Anh tức giận cái gì? Anh hung dữ em sao? Em không muốn cùng anh về nhà, anh là tên khốn...... Khẳng định anh sẽ giam em lại!”