Tịch Giản Cận không có lên tiếng, chẳng qua là mặt lạnh, âm u mà cười cười.
Trong mơ hồ, hình như có thể nghe thấy thanh âm Tịch Giản Cận nắm tay lái tay, xương cốt khanh khách truyền tới.
Anh cố gắng áp chế chính mình, nhanh chóng phóng xe qua con phố, cảnh vật xung quanh, biến thành một đường thẳng.
Bạc Sủng Nhi thủy chung đều dựa vào trên bả vai của anh, tiếng hít thở dần dần trở nên có chút dài, mỏng manh và có quy luật.
Cảm giác buồn bực ở đáy lòng Tịch Giản Cận, càng ngày càng đậm hơn.
Lớn như vậy, lại còn hồ nháo như vậy, vừa nhìn chính là Đại tiểu thư tùy tâm sở dục quen được nuông chiều!
Nói một không hai!
Làm loạn chán, liền phủi mông xoay người rời đi, để lại cho người khác giúp cô giải quyết cục diện rối rắm!
Tịch Giản Cận càng nghĩ, càng thấy đáy lòng nộ khí đằng đằng, hàm răng cắn thật chặt, giống như là hận không được đem cô đè giường cắn nát.
Anh lại...... Còn có thể chạy tới trong nháy mắt, vì cô giải quyết khó khăn!
Anh chậm rãi thở dài một hơi, cũng không biết là đang giận chính mình, hay là đang chọc tức Bạc Sủng
Nhi!
Xe cuối cùng đã tới nhà riêng của Tịch Giản Cận đích, anh vững vàng đem xe ngừng lại, xuống xe, mở cửa, ôm cô, đi vào nhà.
Chỗ này, là quà sinh nhật lúc anh mười bốn tuổi.
Ông nội tặng cho anh.
Cách trường cấp 3 X thị rất gần, thỉnh thoảng khi anh không về nhà, sẽ ở nơi này, lúc ấy ông nội không yên lòng, đặc biệt còn phái mấy người, mỗi ngày đúng giờ tới quét dọn vệ sinh, sửa sang lại nội vụ.
Nơi này đã trở thành nơi bọn họ thường xuyên ở.
Có thể nói, ngôi nhà này, chứa đựng quãng thời gian tốt đẹp nhất trong trí nhớ của anh.
Lần đầu tiên cô ở dưới thân thể của anh, khi đó, cô mới mười lăm tuổi, trổ mã cũng không khá lắm, da thịt mềm mại trắng noãn, một đôi mắt, trong suốt và kinh hoảng nhìn anh, nồng đậm khẩn trương cùng sợ hãi.