Bạc Sủng Nhi giật mình, thân thể run lên, suýt nữa từ trong ngực lăn ra ngoài, duỗi cánh tay ra, nhốt chặt cổ anh, mở mắt nửa khép nửa mở hỏi: "Tịch, anh muốn làm gì......"
Tịch Giản Cận không để ý tới cô, chỉ là ôm cô, tiến vào phòng tắm, chậm rãi đặt cô ở trong bồn tắm, điều chỉnh nhiệt độ nước, từng chút từng chút xối lên người cô.
Bạc Sủng Nhi liếc nhìn Tịch Giản Cận chuyên chú làm những chuyện này, đáy lòng ấm áp
Nước chảy rất nhanh, không tới một hồi đã đầy lên bộ ngực cô, chỉ lộ ra xương quai xanh trở lên, anh đổ chút tinh dầu cùng sữa tắm vào, vươn tay chậm rãi khuấy hai lần, liền có bọt xuất hiện.
Bạc Sủng Nhi nằm ở nơi đó, bởi vì bị anh hung hăng giày vò một hồi mà mệt muốn chết, được ngâm thân thể dễ chịu rất nhiều.
Trong lòng cô liền hiểu là anh sợ sáng mai mình tỉnh lại sẽ đau lưng, vô cùng khó chịu, cho nên hiện tại giúp đỡ mình đỡ mệt.
Không nói ra ngọt ngào, lại lan tràn trong lòng.
Bời vì Tịch Giản Cận thả nước nóng, trong phòng tắm nhanh chóng có sương mù mông lung, mùi thơm tinh dầu hoa hồng nhàn nhạt, chậm rãi tràn
ngập trong phòng.
Bạc Sủng Nhi nằm ở trong bồn tắm, chậm rãi hưởng thụ lúc này, cảm thấy cơ bắp toàn thân, từ từ buông lỏng, vừa rồi những mệt mỏi và đau đớn kia, đều bị xua tan không còn một mảnh.
Tịch Giản Cận ngồi ở thành bồn tắm, thỉnh thoảng vươn tay, thử nhiệt độ nước, chờ đến khi nước hơi mát xuống, anh liền cho thêm một chút nước nóng.
Bạc Sủng Nhi mệt mỏi cực kì, mơ mơ màng màng dựa vào thành bồn, tăng thêm rượu còn chưa tan, càng muốn ngủ, tuy nhiên lại không nỡ thời khắc chung đụng cùng anh, liền trôi qua vậy, mềm nhũn mở miệng, đều là ủy khuất.
"Chân em đau......"
Tịch Giản Cận nhìn cô như vậy, không nhịn được thở dài một hơi, lập tức, liền nhíu lông mày, vươn tay, lấy chân cô từ tỏng bồn ra, dùng bàn tay, từ từ bóp qua một hồi, liền tìm huyệt vị của cô, ấn cho cô từng chút.