Tịch, anh biết không?
Bảy năm, ròng rã bảy năm, em chưa từng có một sinh nhật, em không dám làm, anh không biết đạo em hận ngày này thế nào...... Nếu như không phải ngày này, em sẽ không để anh xa cách em!
Em mỗi một ngày, trôi qua vẻ vang, thế nhưng em vô số lần, ngẩn người đứng ở trên đường, nhìn người khác yêu, hạnh phúc đi qua bên em, trong lòng em sẽ đột nhiên đâu nhói, chúng ta đã từng như vậy......
Tịch, anh biết không?
Em kỳ thật vô cùng thích anh...... Chỉ là em không biết, làm sao biểu đạt...... Em thích anh thích đến, rõ ràng năm đó, là anh có lỗi với em trước, em lại đều có thể tha thứ cho anh......
Tịch, anh thích ta không?
Nếu anh thật sự thích em, cũng sẽ giống như em, tha thứ cho anh, đúng không?
Bạc Sủng Nhi cảm thấy tỏng lòng vô cùng khổ sở, cô nắm thật chặt tay Tịch Giản Cận, giống như là quên đi cổ họng đau, mờ mịt bắt lấy tay anh.
Toàn thân đều bắt đầu run rẩy theo.
Tịch Giản Cận dắt lấy cô đang chờ thang máy lên, đột nhiên cảm giác được tay bị cô bỗng nhiên nắm chặt, anh nghiêng đầu, liền thấy được trên mặt cô mang hàng nước mắt.
Tim của anh, giống như là bị người hung hăng nắm chặt, đột nhiên rất
đau.
Vốn là, mang chút tức giận, cũng bời vì bộ dạng này của cô, tiêu tán không còn một mảnh.
Anh một bụng muốn giáo huấn cô, cứ như vậy nghẹn trong cổ họng.
Khiến cho anh cảm thấy cổ có chút khô khốc, bị một loại cảm xúc không hiểu thấu ép ở nơi đó.
Ngũ tạng lục phủ của anh đều cuồn cuộn lên không nói rõ được cũng không tả rõ được sóng lớn mãnh liệt, anh nhìn nước mắt cô, nửa ngày, mới giơ tay lên, hơi đụng một cái.
Lúc này mới phát hiện, thì ra, cô thật sự khóc rồi......
Anh biết cô là cô gái cao ngạo cỡ nào, từ trước tới giờ không chịu rơi lệ, lúc này cô lại khóc lên...... Có phải đại biểu cho cô rất đau hay không?
Trong lòng anh, không nhịn được càng lo lắng!
Anh nhìn thang máy một chút, phát hiện còn đứng ở tầng 27, liền nghiêng người, ôm cô lên, cúi đầu xuống, giọng nói mang theo dỗ dành cô: "Đừng sợ...... Không có việc gì, bây giờ anh sẽ dẫn em đi bệnh viện!"