Bạc Sủng Nhi ngồi ở một bên, giống như nằm mơ, hốt hoảng đã hơn nửa ngày, sửng sốt đến hiện tại cũng chưa có lấy lại tinh thần.
Tịch Giản Cận cúp điện thoại, nghiêng đầu sang cạnh, nhìn Bạc Sủng Nhi ngơ ngác, vươn tay, vỗ vỗ gương mặt của cô, hỏi: "Cảm giác thế nào?"
Bạc Sủng Nhi một câu cũng nói không nên lời, hốc mắt sớm đã không có nước mắt, chỉ là còn hiện ra chút đỏ.
Cô giống là nghĩ đến chuyện gì, đáy mắt mang theo từng trận hoảng hốt.
Tịch Giản Cận nhìn mà lòng run lên, vươn tay ôm cô vào trong ngực của mình, một tay lái xe, hơi vỗ phía sau lưng cô, ôn nhu dỗ dành: "Không có chuyện gì...... Không có việc gì, anh sẽ tìm bác sĩ tốt nhất cho em, em không cần sợ!"
Bạc Sủng Nhi không có lên tiếng.
Tịch Giản Cận cho là cô thật rất khó chịu, tỏng lòng lo lắng, tốc độ anh lái xe, không nhịn được nhanh thêm mấy phần.
"Sủng Nhi...... Ngoan...... Không sợ......?"
Anh kỳ thật không biết mở miệng dỗ người, thế nhưng há miệng ra, chính là cưng chiều gọi "Sủng Nhi", gọi cho Bạc Sủng Nhi khẽ run lên, nước mắt một lần nữa suýt rơi xuống.
Chỉ là cô chôn đầu thật sâu ở trong ngực anh, đều
đem đem nước mắt cọ vào áo sơ mi của anh.
Bạc Sủng Nhi chỉ là cảm giác được trong hơi thở, đều là mùi của Tịch Giản Cận, cô không nhịn được nhắm mắt lại, cọ xát vào trong ngực anh, hồi lâu, mới khe khẽ mở miệng, nhỏ giọng nói: "Tịch...... Trong lòng em rất khó chịu......"
Cô là thật sự khó chịu.
Loại khổ sở đó...... Không hiểu sao lại dâng lên.
Mang theo vài phần cảm động khổ sở.
Đè nén tim cô, suýt nữa không thở nổi.
Tịch Giản Cận im hơi lặng tiếng ôm cô thật chặt, liên tục vượt xe, nghiêng đầu sang cạnh, hôn lấy sợi tóc cô, giọng nói nhẹ nhàng, lại mang theo chút khàn khàn: "Còn tới hai phút đồng hồ sẽ đến."
Bạc Sủng Nhi chỉ cuốn ở trong ngực anh, đáy lòng không nói được tư vị, bàn tay nắm áo sơ mi của anh, chặt chẽ nắm lấy.
Anh mơ hồ cảm giác được, cho là cô rất đau, đáy mắt lo lắng càng đậm: "Cổ họng rất đau sao?"