Nhẫn nhịn, nhẫn nhịn, ngón tay, đã ướt rồi, có một giọt lại một giọt chất lỏng, từ khe hở rơi trên sàn nhà.
Này là lần đầu tiên, cô ở trước mặt của anh, nghẹn lời.
Không biết muốn nói cái gì.
Này là lần đầu tiên, cô sợ anh......
*
Tịch Giản Cận ra khỏi phòng bệnh, chậm rãi hít một hơi, những hộ sĩ ngoài cửa kia nhanh chóng tản ra.
Trước mặt anh, cũng không có quá nhiều vẻ mặt.
Ngũ quan đặc biệt tuấn tú, chẳng qua là đáy mắt ẩn dấu một tầng thất vọng nhàn nhạt.
Anh không có xoay người rời bệnh viện, mà là đi đến phòng làm việc của viện trưởng.
Đẩy cửa ra, quả thật thấy viện trưởng hướng về phía mấy bác sĩ quân khu trong bệnh viện xin lỗi.
Người một phòng nhìn thấy Tịch Giản Cận đẩy cửa vào, cũng lúng túng một chút, miễn miễn cường cường đối với Tịch Giản Cận nặn ra một khuôn mặt tươi cười.
Tịch Giản Cận đứng ở cửa, dừng một giây, mới hướng bên trong đi tới, sau đó đóng cửa lại, đi tới trước mặt đoàn người.
Những bác sĩ kia đáy lòng không thể nào không tức giận, có người đang nghỉ phép, có người đang bận, bị Tịch Giản Cận gióng trống khua chiêng gọi về tới đây như vậy, đến cuối cùng, lại chỉ là một trò khôi hài.
Nhưng là, sinh khí thuộc về sinh khí, nhưng có can đảm hướng về phía Tịch Giản Cận tát hỏa hay không lại là một vấn đề khác.
Viện trưởng cười ha hả với Tịch Giản Cận, đưa đến cái ghế ngồi, ý bảo Tịch Giản Cận ngồi xuống.
Tịch Giản Cận lại lắc đầu, sau đó nhìn mấy cái bác sĩ, mấp máy môi, trong lúc bất chợt liền khẽ cúi
xuống, vô cùng thành khẩn nói: "Thật xin lỗi, làm trễ nãi các vị rồi."
Đoàn người không nghĩ tới Tịch Giản Cận sẽ nói xin lỗi như vậy, rối rít ngây ngẩn cả người, oán khí trong bụng lớn hơn nữa, cũng lập tức bị chấn không còn một mống rồi.
Phục hồi tinh thần lại đầu tiên chính là viện trưởng, ông lập tức nói: "Không phải chuyện gì quá nghiêm trọng, Tịch công tử quá khách khí!"
Mấy bác sĩ vừa nhìn thấy Tịch Giản Cận cũng nói xin lỗi như vậy rồi, hơn nữa giá trị con người hay bối cảnh đều là rất hiển hách, thái độ cũng rất thành khẩn, bọn họ tự nhiên cũng đứng lên, vội vàng nói.
"Tịch công tử, ngài quá khách khí, thật không sao, tuổi còn nhỏ, yêu hồ nháo, hiểu, hiểu mà!"
"Ngài còn chạy đến nơi đây nói xin lỗi, thật là thụ sủng nhược kinh a, huống chi cô gái ngài mang đến không có xảy ra việc gì, đây mới là trọng điểm!"
"Đúng vậy đúng vậy, chúng ta là hiểu, quan tâm chứ sao......"
Đoàn người ái muội mở trừng hai mắt, hướng về phía Tịch Giản Cận cười nói.