Anh hướng studio nhanh chóng chạy tới.
Studio có người đã hồi thần nói: "Cứ chảy máu như thế, rất nguy hiểm, xe cứu thương không biết lúc nào mới đến, chúng ta đưa cô ây đi bệnh viện trước, đúng, đúng, gọi điện thoại cho Tần thiếu gia, nhà bọn họ có bệnh viện, cứu giúp..."
Người kia nói một câu, khiến cho tất cả mọi người hoàn hồn, một nam nhân viên lập tức tiến lên muốn ôm Bạc Sủng Nhi, ngón tay mới vươn ra, liền nghe được tiếng gầm lên giận dữ: "Dừng tay!"
Ngay sau đó liền thấy một người giống như là một trận gió đi tới bên người Bạc Sủng Nhi, anh ta thoáng cái liền quỳ ở trên mặt đất, ngón tay cũng run rẩy vô cùng.
Triệu Tố Nhã thấy người kia, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt, cô nhẹ nhàng mở miệng, hô một câu: "Tịch công tử..."
Tịch Giản Cận ngoảnh mặt làm ngơ.
Một đôi mắt, giống như là đầy máu, chẳng qua là nhìn chằm chằm Bạc Sủng Nhi nằm ở nơi đó.
Anh ngay tại thời gian buổi trưa nghỉ ngơi, vội tới studio đưa cô điện thoại di động, vốn là muốn tiến đến, nhưng là lại không tự chủ được bị hình ảnh cô ở đây chỉ huy những người khác bố trí studio hấp dẫn.
Anh không nghĩ tới, cô trong ấn tượng của anh, trừ điêu ngoa cùng vô lực ở ngoài, những việc khác đều rất đần, cũng có thể chăm chú và nhanh
nhẹn như vậy.
Nghiễm nhiên không phải là có gái nhỏ trong tưởng tượng của anh kia rồi.
Cô trưởng thành.
Mang theo một loại phong thái đặc biệt, làm say lòng người.
Anh nhìn có chút xuất thần.
Đáy lòng cũng theo đó ấm áp và thoải mái vô cùng.
Nhưng là trong lúc bất chợt biến cố xảy ra.
Toàn thân anh lập tức cứng ngắc ở bên trong xe, chậm chạp không thể tin được chính mình nhìn qua một màn kia, lại là tồn tại chân thật đấy!
Tịch Giản Cận khẽ vươn tay, đụng gò má Bạc Sủng Nhi một cái, lại phát hiện vẻ mặt cô gái thủy chung là không có bất kỳ biến hóa nào.
Đầu ngón tay của anh mang vết máu.
Anh ở trong bộ đội thi hành nhiệm vụ, nổ súng giết người, đương nhiên, gặp qua máu, cũng đếm không hết.
Nhưng là, anh lại chưa bao giờ nghĩ tới, một ngày kia, chính mình lại có thể thấy cô nằm ở trước mặt của anh, chảy rất nhiều máu.
Anh vươn tay, đem Bạc Sủng Nhi bế lên, chạy về phiá xe, có người đứng ở trước mặt của anh, cản đường của anh.