Bạc Sủng Nhi cảm thấy đáy lòng vạn phần ủy khuất, cô thật sự rất đau, cô có thiên ngôn vạn ngữ muốn hướng về phía Tịch Giản Cận làm nũng, cô muốn nói, Tịch lòng em đau quá, cũng bị thương, rất xấu, anh có thể ghét bỏ em hay không? Tịch, em nhớ anh, ngủ không được, anh sang đây xem nhìn, dỗ em, em sẽ dễ chịu chút! Tịch, em muốn gặp mặt anh, nói như vậy, em cũng sẽ tốt mau thôi.
Nhưng là, một câu nói cô cũng không cách nào nói ra.
Bạc Sủng Nhi cảm thấy ánh mắt trướng lên, lại không nghĩ ở trước mặt Tần Thánh thất thố, chỉ có thể chậm rãi gục ở trên gối, đem ánh mắt chôn vào, buồn buồn nói: "A Thánh, em mệt mỏi quá..."
Tần Thánh nhìn Bạc Sủng Nhi như vậy, hình như trong nháy mắt giống như là nghĩ tới điều gì, cuối cùng, anh nhưng vẫn là không nói gì, chẳng qua là cảm thấy không đành lòng.
Nước mắt Bạc Sủng Nhi ở trên gối đầu thoáng cái chảy ra.
Cô đè nén nức nở của mình, không để cho mình phát ra bất kỳ thanh âm nào.
Tần Thánh chẳng qua là ngồi ở bên cạnh, anh vẫn nhìn cô, trong lúc bất chợt, anh rất muốn mắng chửi người!
Bả vai Bạc Sủng Nhi khẽ run rẩy hai cái, đem tâm Tần Thánh, cũng theo đó đau lên, Tần Thánh cũng nhịn không được nữa vươn tay, sờ lên đầu của cô, Bạc Sủng Nhi lại nhanh chóng hồi thần, ngẩng đầu, đẩy lấy hốc mắt hồng hồng, vẻ mặt
bình thản nói: "A Thánh, đau quá, làm sao bây giờ? Trên lưng em đau đến không chịu được... Không chịu được..."
Sau khi nói xong, khóe mắt Bạc Sủng Nhi có chất lỏng ươn ướt, không ngừng rỉ ra.
Tần Thánh biết rõ cô rốt cuộc khóc vì cái gì, nhưng chỉ có thể theo lời Bạc Sủng Nhi nói, gằn từng chữ: "Anh đi lấy thuốc giảm đau cho em..."
Ngay sau đó, liền nhanh chóng xoay người rời đi.
Bạc Sủng Nhi nhìn bóng lưng Tần Thánh biến mất, cô mới giống như là đánh mất toàn bộ khí lực, xụi lơ ở trên giường.
Có phải, cô thật sự nên bỏ qua hay không?
Anh nói, không có cô, anh trải qua tốt hơn, nhìn xem, cô bị thương nghiêm trọng như thế, anh cũng không chịu tới liếc nhìn cô một cái.
Tâm Tiểu Tịch, đối với người mình yêu, là từ sẽ không tàn nhẫn như vậy.
Nga, không, Tiểu Tịch vốn là người thiện lương, đối với người nào cũng sẽ không nhẫn tâm như vậy!
Bạc Sủng Nhi càng nghĩ, càng thấy bắt đầu tuyệt vọng.
**
Tần Thánh ra khỏi phòng, cũng không có đi lấy thuốc giảm đau, mà là chạy thẳng xuống lầu, lái xe đến Tịch gia.