Bạc Sủng Nhi toét miệng, cười cười: "Tại sao phải khóc?"
Tần Thánh chỉ là nhìn chằm chằm Bạc Sủng Nhi, nhìn đến Bạc Sủng Nhi cảm thấy đáy lòng hốt hoảng, cô liền nhanh chóng cúi đầu xuống.
"Em đều biết rồi, không phải sao?" Tần Thánh không cho Bạc Sủng Nhi bất kỳ cơ hội chạy trốn, một chữ lập lại: "Sủng Nhi, anh ta lập tức sẽ kết hôn rồi!"
Bạc Sủng Nhi hơi nhíu mày lại, đáy lòng co rút đau đớn.
"Thật sao?" Cô chần chờ một chút, nhẹ nhàng trả lời một câu.
Lập tức, cô liền nín thở, thận trọng chờ Tần Thánh đáp lời.
Tần Thánh không đành lòng quay đầu, anh cười hơi khô chát, mở miệng, nỗ lực đè nén kích động trong lòng, nuốt nước miếng một cái, mới mở miệng nói ra: "Ừm."
Bạc Sủng Nhi bất ngờ nước mắt xông lên hốc mắt, cô nỗ lực ẩn giấu khổ sở trong lòng.
Thậm chí mang theo vài phần bất lực cùng hốt hoảng nắm lấy chăn, há mồm, một câu cũng không nói ra.
"Em muốn như thế nào?" Tần Thánh hít sâu một hơi, tiếp tục hỏi: "Bọn họ đều đang đợi em nghĩ, nếu như em không muốn từ bỏ......"
"Đừng!" Bạc Sủng Nhi hiểu ý Tần Thách, cô nhanh chóng lắc đầu, cắn cắn môi dưới, nửa ngày, mới nói: "Để cho em ngẫm lại, em sẽ nói cho mọi người biết......"
"Lúc
nào?" Tần Thánh nhìn chăm chú Bạc Sủng Nhi, giọng ấm ách hỏi.
"Ngày mai......"
Tần Thánh gật đầu, đứng lên, đi ra ngoài của, Bạc Sủng Nhi cắn môi, nhẹ nhàng bổ sung một câu: "Mọi người đừng vào, ai cũng đừng quấy rầy em, để em tự mình an tĩnh lại."
Giọng nói của cô mang theo vài phần bất lực, để Tần Thánh đau lòng không thể thở nổi.
"Sủng Nhi......"
"Em không sao, anh không cần lo lắng cho em, em thật sự không có việc gì...... Không có việc gì...... Em chỉ là không biết nên làm sao bây giờ? Mọi người để cho em ngẫm lại......" Bạc Sủng Nhi lẩm bẩm nói qua, ngẩng đầu, liền nhìn ánh mắt Tần Thánh, đều là tràn đầy đau lòng, lòng cô co lại, nhanh chóng quay đầu, ngữ khí thản nhiên nói: "Ra ngoài đi."
Tần Thánh cứng ngắc gật đầu, đi ra ngoài, đem lời cô truyền đạt cho người bên ngoài, sau đó bồi thêm một câu: "Chúng ta đều đi trước đi.".