Bạc Sủng Nhi cảm giác toàn thân mình đều nhẹ nhàng tung bay, cô không nhịn được lên tiếng? Mở mắt, lại nhìn thấy trong con ngươi đen nhánh của anh xuất hiện một mảnh mê loạn.
Thậm chí cô đã cảm giác được thân thể anh nóng hổi, khóe môi của cô không kiềm hãm được hiện lên một nụ cười.
Cực kỳ quyến rũ.
Cô vươn tay, bắt đầu sờ soạn ở cổ áo anh, anh lại lúc đó hoàn hồn, liền đẩy cô ra.
Bạc Sủng Nhi nhíu lông mày lại, không vui tiếp tục dựa vào ngực anh.
"Tịch, anh rõ ràng có cảm giác với em!"
Con ngươi Tịch Giản Cận nhất thời chìm xuống, trên thân mang theo lệ khí không tầm thường, cô thực sự rất thông minh, trong nháy mắt liền có thể bắt anh lại uy hiếp, nhanh chóng để anh ngụy trang tan rã.
Đáy lòng của anh có tức giận nồng đậm, trong mắt thoáng hiện ánh sáng như dao, vô cùng sắc bén.
Anh vươn tay, hung hăng nắm cằm của cô, nhìn vào mắt cô cô, từng câu từng chữ mở miệng: "Anh nghĩ, dung mạo em xinh đẹp như vậy, còn như thế chủ động, là người đàn ông bình thường, đều sẽ có cảm giác với em đi!"
"Nhưng mà, cảm giác như vậy, cũng không phải là trong tưởng tượng của em! Chẳng lẽ em không biết,
một người đàn ông có thể cùng vô số người phụ nữ tùy tiện lên giường sao?"
Bạc Sủng Nhi nghe được như vậy, ánh mắt hơi run rẩy, nhìn chằm chằm Tịch Giản Cận, trong mắt là không thể tin.
"Em không tin! Anh rõ ràng là có cảm giác với em!"
Sau khi Bạc Sủng Nhi nói đến đây, đột nhiên ánh mắt hơi hơi lóe lên một cái, trong lúc đó cười, nhìn Tịch Giản Cận, chớp mắt, con ngươi sáng ngời mang theo một vòng kiêu ngạo: "Hoặc là nói, Tịch Giản Cận, anh đang bối rối? Anh đang kiếm cớ? Vì chính anh!"
Tịch Giản Cận đột nhiên tăng sức nắm cằm cô, anh hít sâu một hơi, đột nhiên cúi đầu xuống, hung hăng gặm cắn bờ môi cô, tay xé mở quần áo cô.
Anh đem cô ép lên trên giường, điên cuồng vươn tay, ở trên người cô sờ lung tung, mang theo vài phần xâm chiếm mỗi một tấc da thịt cô.
Anh đem quần áo của cô cở đi, nụ hôn của anh, ở trên thân cô giống như là mưa rơi xuống.