Tịch Giản Cận không dám đứng dậy, sợ mình không cẩn thận làm cho cô té ngã trên đất, chỉ có thể lạnh llùng liếc tròng mắt, nhìn chằm chằm Bạc Sủng Nhi, toàn thân đều là tức giận thiêu đốt, hung ác tàn nhẫn đối với Bạc Sủng Nhi nói: "Em quậy đủ rồi? Thật là một người đàn bà chanh chua sao? Tôi còn chưa từng thấy người đàn bà nào giống như em, trên giường là kẻ điên, dới giường là kẻ điên, ra ngoài vẫn là kẻ điên, em quả thực chính là một kẻ điên! Mọi người nói phụ nữ ngốc nghếch, em á, còn không đầu óc!"
"Ách!"
Tịch Giản Cận còn không mắng xong, Bạc Sủng Nhi liền bất chợt dùng sức hung hăng dẫm lên ngực anh, làm Tịch Giản Cận liên tục kêu rên, Bạc Sủng Nhi ngẩng cằm nhỏ, khinh miệt nhìn nửa người dưới Tịch Giản Cận nói: "Tôi nhỏ thì sao? Nhỏ nên không có thể thỏa mãn anh? Phía dưới của anh còn chả khách gì cây kim đâu!"
"Em... " Tịch Giản Cận hướng về phía nhìn Bạc Sủng Nhi đạp đi rồi đạp đi, Bạc Sủng Nhi nghiêng đầu, vốn không đem Tịch Giản Cận để vào trong mắt, gằn từng chữ nói: "Em làm sao? Em chính là nói nơi đó của anh giống như cây kim, hừ!"
"Cây kim? Kim còn có thể cho em thở hồng hộc, còn có thể cho em luôn miệng la hét? ‘Tịch, em không được, Tịch em thật không được, Tịch thật sâu người ta muốn chết...’"
"Tịch Giản Cận, tốt nhất anh câm miệng lại cho
em! Hiện tại kem hông có thời gian cãi nhau! " ánh mắt Bạc Sủng Nhi đột nhiên nghiêm túc, mắt nhìn xuống Tịch Giản Cận, cô đánh cũng đánh xong, tiêu tan bực tức rồi, dùng rất lớn khí lực, nhìn người đàn ông đầy người đều là vết thương, cô mới thở hào hển, dùng ngón chân giơ lên càm Tịch Giản Cận, vênh váo hung hăng nói: "Tịch Giản Cận, hiện tại em đặc biệt cảnh cáo anh, anh đừng có đem tôi chọc cho thật sự nóng nảy!"
Sau khi nói xong, Bạc Sủng Nhi liền xoay người, kéo chăn, đi tới một bên, tiện tay ôm máy tính, mở khóa, sau đó ném tới trên người Tịch Giản Cận.
Tịch Giản Cận bị máy tính đập suýt nữa thở không nổi, trừng mắt liếc Bạc Sủng Nhi, Bạc Sủng Nhi hai tay nắm chăn, không chút khách khí trừng mắt Tịch Giản Cận, Tịch Giản Cận kìm nén bực bội, lúc này mới vươn tay, đi xem màn hình máy tính.
Tịch Giản Cận nhìn hình ảnh quen thuộc bên trong, sắc mặt của anh, đột nhiên trở nên có chút tái nhợt!
Ngón tay nắm thật chặc máy tính, cả người giống như là cứng ngắc lại, không nhúc nhích!