Bạc Sủng Nhi từ khi Tịch Giản Cận kết hôn đến bây giờ, đáy lòng không biết chôn bao nhiêu ủy khuất, thậm chí cô vì lưu anh lại, không để ý đem mặt mũi cũng vứt đi, hướng về phía anh nói xin lỗi, thẳng thắng, đổi lấy cũng là một câu còn muốn suy nghĩ của anh.
Câu nói kia, rơi vào trong tai của cô, biến thành cự tuyệt.
Trên mặt mặc dù vẫn duy trì cao ngạo, ai ngờ đáy lòng của cô, đã sớm khổ sở thành một mảnh.
Từ khi máy bay hạ cánh, bước đi, đến ngồi xe ngựa, một đường xóc nảy, chịu không ít khổ, rất muốn lao vào trong ngực của anh, ủy khuất khóc rống một trận, nhưng là nghĩ đến anh vốn không muốn cùng mình ở chung một chỗ, liền chỉ có thể cứng rắn nhịn xuống.
Thậm chí, ngay cả đáy lòng của mình, cũng bắt đầu tinh tế suy nghĩ, có phải thật phải cùng Tịch Giản Cận hoàn toàn kết thúc?
Cô cả đời, chỉ yêu một người như thế, chỉ nói qua một lần yêu đương, vẫn quấn quít chặt, nếu như hỏi kinh nghiệm, cô vốn cũng không biết.
Hôm nay, hướng về phía anh, cô đem biện pháp mình có dùng hết, còn không làm nên chuyện gì, cô thật sự không biết nên làm sao bây giờ.
Đáy lòng cho dù khổ sở lại ủy khuất, hiện tại Tịch Giản Cận ôm cô, phục ở bên tai của cô, cúi đầu trầm trầm một câu: "Rất khó chịu? " làm hốc mắt cô nóng lên, đáy lòng không khỏi khó chịu hơn.
Thật ra thì một người phụ nữ, cả
đời luôn gặp được một người đàn ông như vậy, anh đối với cô tốt cũng được xấu xa cũng được, có lúc, chỉ một câu đơn giản là có thể làm cho cô gái đó lệ nóng doanh tròng.
Mà Tịch Giản Cận đối với Bạc Sủng Nhi, liền là tồn tại như vậy.
Rõ ràng là rất tự nhiên hỏi thăm một câu, lại có thể kích khởi tình cảm trong cô!
Tâm Bạc Sủng Nhi thoáng cái mềm nhũn, đối với anh vừa hận vừa yêu, cho tới bây giờ đều là cao ngạo sẽ không ở trước mặt ai hiện ra một mặt mềm mại của mình, giờ khắc này, lại đột nhiên dịu ngoan gục ở trong ngực của anh, mềm mại giống như một đứa con nít mong manh tựa pha lê, tùy thời có thể tan vỡ.
Cô vươn tay, nắm vạt áo của anh, rầu rĩ không lên tiếng.
Tịch Giản Cận cũng không nói chuyện, chẳng qua là ôm cô, thỉnh thoảng vỗ vỗ phía sau lưng của cô, cô thư thái hơn rất nhiều, cộng thêm đúng là mệt chết đi, chỉ chốc lát liền dựa vào trong ngực của anh, trầm lắng ngủ.
Tịch Giản Cận nhìn chằm chằm cô một chút, lúc này mới ngẩng đầu, nhìn thế giới tràn ngập đất vàng, thở dài một hơi!