Mệt mỏi một ngày, hai người cũng kiệt sức, Bạc Sủng Nhi lại chết sống không chịu lên giường đi ngủ, ầm ĩ muốn đi tắm.
Nơi này là nông thôn, điều kiện không theo kịp thành phố, nhà tắm cũng không có, tất cả mọi người tắm đều là ở trong sân tùy tiện dội một cái, lại chà xát vài cái!
Bạc Sủng Nhi không thể nào làm những chuyện này, không nói không thể tắm, cũng muốn lau người, nhất là cô đi nhà vệ sinh bẩn như vậy, chẳng qua là cảm thấy toàn thân chính mình đều khó chịu muốn chết!
Tịch Giản Cận bất đắc dĩ, chỉ có thể phụng bồi cô đi ra ngoài múc một chậu nước, vừa rồi không có nước nóng, Tịch Giản Cận liền không đồng ý cho cô tắm rửa, nhưng là Bạc Sủng Nhi sống chết không thuận theo, chỉ cao ngạo ra lệnh Tịch Giản Cận đem nước lạnh bưng vào bên trong phòng.
Tịch Giản Cận đóng cửa lại, canh giữ ở cửa, Bạc Sủng Nhi ở bên trong liền nhanh chóng đem toàn thân lau một lần, tìm một khối vải sạch sẽ, vây quanh ở trên người.
Tịch Giản Cận đi tới, bưng nước đi, lúc nữa trở lại, thì thấy Bạc Sủng Nhi đứng ở nơi đó, nhìn mình chằm chằm quần áo mình cởi ra mà ngẩn người.
Cô vẫn luôn là có một thói quen, quần áo mặc một lần, chưa bao giờ mặc lần thứ hai, hơn nữa đồ của cô, so với ngày cô sinh ra tới giờ đều nhiều hơn, cho nên mặc cũng
không hết, tất nhiên không cần mặc lại đồ cũ!
Nhưng là bây giờ không giống với lúc trước, cô chỉ có một bộ quần áo này, hơn nữa lau khô sạch sẽ thân thể rồi, đổi lại quần lót cô càng không muốn, nhìn thấy Tịch Giản Cận đi tới, cô liền nói thầm muốn đi giặt quần áo.
Biết cô thích sạch sẻ, hơn nữa không giặt những thứ quần áo này, ngày hôm sau chắc chắn cô sẽ không mặc, cũng không thể để cô trần truồng, cho nên tiếp theo liền mang theo cô đi ra ngoài, giặt quần áo.
Bạc Sủng Nhi đã bao giờ giặt đồ đâu, chà xát tới chà xát đi, lấy tới lấy lui, cũng không còn làm xong, cuối cùng chỉ có thể là Tịch Giản Cận cúi xuống, một tay giúp cô giặt, phơi ở trong sân, lúc này mới mang theo cô trở về phòng.
Đi ngang qua phòng khách, Trương Hủ nằm trên mặt đất vốn là đã ngủ mê mẩn chọt nhìn về phía bọn họ, còn không có mở miệng, mặt đã đỏ rần rần.
Tịch Giản Cận lúc này mới hoàn hồn, ý thức được Bạc Sủng Nhi chẳng qua là bọc một tấm vải, bả vai cùng hai chân đều lộ ra ngoài.