Dù sao đau bụng kinh không phải là bệnh nặng, nhưng cũng không thể khinh thường!
Mà uống thuốc giảm đau cũng không phải là phải pháp tốt, cho nên Tần Thích chỉ có thể thử điều trị bằngthuốc bắc, chậm rãi điều dưỡng than thể Bạc Sủng Nhi.
Nhiều năm như vậy, thật vất vả Bạc Sủng Nhi mới được điều dưỡng cho không phải đau đớn nữa.
Nhưng là lại tới đây, hai lần tắm nước lạnh, hơn nữa ăn ở cũng không tốt, dinh dưỡng theo không kịp, cho nên những thứ tật bệnh kia trong nháy mắt liền phạm vào!
Cô đau đến toàn thân cũng ra đầy mồ hôi, hàm răng cắn thật chặt, đẩu run lẩy bẩy, Tịch Giản Cận vừa mới ngủ, cảm giác được vật nhỏ trong ngực đang kịch liệt run rẩy, anh liền giật mình ngay tại tỉnh lại, dưới ánh đèn ngủ, thấy sắc mặt Bạc Sủng Nhi tái nhợt, cái trán, chóp mũi, cũng hiện đầy mồ hôi, Tịch Giản Cận khẩn trương vươn tay xoa xoa mồ hôi cho cô, ôm cô, vội vàng mà hỏi: "Làm sao thế?"
Vừa vặn thời điểm Tịch Giản Cận nói những lời này, bụng Bạc Sủng Nhi chợt đau quặn lên, toàn thân cũng run run, da cũng nổi thêm một tầng mồ hôi, muốn siết lấy cái gì đó để giảm bớt đau đớn, tuy nhiên lại phát hiện không có đồ để túm.
Tịch Giản Cận vội vàng cầm tay cô, cánh môi tiến tới bên tai của cô, cúi đầu mà hỏi: "Em làm sao vậy? Sủng Nhi? Anh
dẫn em đi bệnh viện..."
Bạc Sủng Nhi một câu cũng nói không nên lời, chỉ có thể mềm nhũn tùy ý Tịch Giản Cận ôm, cô cảm giác được người đàn ông này đã đứng dậy mặc quần áo rồi, nhưng ngay sau đó bắt vạt áo của anh, cắn hàm răng, suy yếu vô lực nói: "Không có chuyện gì... Em đau bụng kinh..."
Cô chưa từng không có sức sống như vậy!
Vẫn luôn là cô gái cao ngạo!
Không cho phép của mình mềm yếu cùng chật vật xuất hiện trước mặt người bên ngoài.
Nhưng là hiện tại cô đã sớm đau đến hoang mang lo sợ, nơi nào lo lắng hình tượng, chẳng qua là nắm sàng đan, ở trên giường thỉnh thoảng đạp hai cái.
Tịch Giản Cận nhìn mà đau lòng, cái gì cũng không để ý, anh nhanh chóng nhảy xuống giường, đi ra ngoài, hô người chuẩn bị nước đường đỏ đem tới, sau đó bưng vào, ôm cô muốn cho cô uống.
Cô đau vốn không mở nổi miệng, chẳng qua là cắn hàm răng, vốn rót không vào, Tịch Giản Cận liền chỉ có thể từng miếng từng miếng uống vào, sau đó dán môi cho cô uống.