Bạc Sủng Nhi thu liễm nụ cười, hơi nhíu mày, nhìn Tịch Giản Cận, nhẹ nhàng mềm nhũn "Hả?" một tiếng.
Ánh mắt của cô, thanh tịnh thấy đáy, nhìn chằm chằm Tịch Giản Cận, chuyên chú vô cùng.
Tịch Giản Cận nhìn cô chuyên chú, vốn là muốn nói ra, lại không cách nào nói ra được.
Dù sao không phải là tin gì tốt
Anh sợ anh nói xong, ánh mắt cô nhìn anh...... Sẽ biến thành vỡ tan.
Tịch Giản Cận động môi, nhưng vẫn trầm tư một hồi, chăm chú hỏi: "Anh hỏi em một chuyện."
Bạc Sủng Nhi gật đầu, chưa gặp qua Tịch Giản Cận nghiêm túc như vậy, cô lập tức gật đầu, đem nguyên ngón tay ngốn đùa bỡn tóc anh dừng lại, cũng học dáng vẻ Tịch Giản Cận, chuyên chú nhìn anh.
Anh không có gấp mở miệng.
Cô liền kiên nhẫn chờ lấy.
Chờ anh êm tai nói.
Thế nhưng, đợi rất lâu, cô đều có loại dự cảm anh không biết nói cái gì, anh mới đột nhiên lên tiếng.
Từng câu từng chữ, âm vang hữu lực.
"Sủng Nhi...... Em thích có con sao?" Tịch Giản Cận nói qua câu nói này, liền yên lặng bổ sung một câu: "Ý của anh là...... Em rất muốn một đứa bé sao?"
"Ừm, Đúng vậy." Bạc Sủng Nhi không nghi ngờ gì mở miệng, sau đó nhìn Tịch Giản Cận,
đột nhiên bật cười: "Làm sao vậy? Tiểu Tịch? Anh muốn cho em sinh đứa bé sao? Nếu như anh muốn, em nguyện ý."
Cô nói cực kỳ nghiêm túc.
Đáy mắt lóe ra một vòng hưng phấn.
Đúng vậy, có con.
Cô muốn.
Con của anh và cô.
Người một nhà, trải qua cuộc sống đơn giản, sau đó cùng anh nắm tay, nhìn sinh mệnh bọn họ kéo dài, bọn họ yên lặng già đi.
Giản Cận cảm giác trái tim của mình đập rất lợi hại, anh nhìn cô khát vọng, làm sao cũng nói không ra.
Cô đã nghiêm túc nói cho anh biết, nếu như anh muốn một đứa bé, cô nguyện ý cho.
Anh đột nhiên cảm giác chính mình mở miệng nói tiếp, thật là tàn nhẫn.
Thế nhưng, nhưng vẫn nhắm hai mắt lại, một hơi nói ra: "Anh không muốn...... Anh...... Nếu như anh nói, anh cả đời không muốn có con, em làm sao bây giờ?"