Tịch Giản Cận cùng Bạc Sủng Nhi qua đêm hôm đó, quan hệ hòa hoãn rất nhiều, tuy nhiên bọn họ biết, trong lòng lẫn nhau, vẫn cách một bờ sông, Bạc Sủng Nhi liều mạng nhìn lướt qua quá khứ, mà Tịch Giản Cận lại liều mạng lùi ra đằng sau.
Không cách nào vượt qua.
Thế nhưng, có lẽ sơn thôn này quá mức đẹp, phong cảnh quá mức cổ lão, hai người ngược lại quên đi phiền muội, trong thôn trang trải qua đơn giản.
Mỗi sáng sớm, cô từ trong ngực anh tỉnh lại, đều mang một sự không thể tin, chớp mắt, mới phát giác được là chân thực, anh sẽ ôm cô nằm ỳ, hôn lên, ôm lấy, sau đó ăn xong điểm tâm, nắm tay của cô, đi tới đi lui trong vườn.
Nơi này nông dân đều tự cấp tự túc.
Rau xanh lương thực đều là chính mình trồng.
Bạc Sủng Nhi vốn không có gặp qua trường hợp này, lúc cô đi vào trong vườn tìm đồ ăn, có chút hiếm lạ, vung tay Tịch Giản Cận ra, quấn ở bên trong, hưng phấn nhìn mọi thứ.
Phần lớn rau xanh, cô đều nếm qua, lại không biết lúc đầu hình dáng thế nào mà lớn lên bộ dáng kia.
Các thôn dân bời vì chuyện Bạc Sủng Nhi, đáy lòng băn khoăn, lục tục đến xem Tịch Giản Cận, đưa tới rất nhiều đồ ăn.
Tịch Giản Cận băn khoăn, liền đi ra vườn hỗ trợ
nhổ cỏ.
Mỗi lần Bạc Sủng Nhi đều ở bên cạnh đại thụ ngồi mát nhìn xuống, Tịch Giản Cận thật đúng là suất khí, cho dù là mặc áo sơ mi cũng quần đen đơn giản nhất, cũng không che giấu được một thân sang trọng của anh, Bạc Sủng Nhi nhìn mà tâm tình vui vẻ, liền tâm huyết nhảy nhót xuống dưới, giúp đỡ Tịch Giản Cận nhổ cỏ.
Tịch Giản Cận kiên nhẫn dạy cho cô, cô gật đầu nói đã hiểu, chờ đến khi Tịch Giản Cận nhổ một đám cỏ phát hiện cô còn ngồi xổm tại chỗ, không biết đến cùng nghiên cứu thứ gì.
Tịch Giản Cận lui trở về, phát hiện thỉnh thoảng cô dính đầy bùn đất trên tay, sờ lên trên mặt một cái, sau đó thấy anh đi tới, lúc này mới ngẩng đầu, tội nghiệp mở miệng: "Tịch, em không phân rõ đây là cỏ, hay là lúa cả?"
Tịch Giản Cận bất đắc dĩ cười, vừa rồi gật đầu như gà mổ thóc, một bộ lời thề son sắt đã hiểu, thế mà đến hiện tại, còn không phân rõ cái gì là cỏ dại cái gì là lúa mì.