Tịch Giản Cận nhìn đồ ăn trước mặt mình, cầm đũa, chọn lấy hai lần, chính đang do dự đến cùng có nên ăn không.
Thế nhưng ngẩng đầu, nhìn Bạc Sủng Nhi, con mắt luôn theo dõi anh, cực kỳ khẩn trương.
Đáy lòng của anh mềm nhũn, liền cầm đũa, kẹp một chút đồ ăn, đặt ở trong miệng.
Nét mặt của anh, không có biến hoá quá lớn, chỉ là chỉ vào đồ ăn, hỏi: "Cái này là món gì?"
Bạc Sủng Nhi nhìn anh chịu nói chuyện với mình, lập tức cướp trả lời vấn đề, thế nhưng khi cô nhìn chằm chằm đĩa đồ ăn, nhất thời cũng ngây ngẩn cả người, sau đó cầm đũa, kẹp đồ ăn, nhìn nửa ngày, mới lắc đầu nói ra: "Em cũng không biết đây là cái gì......"
Sau khi xào xong, đều là bộ dạng này, không phân biệt được rồi.
Cô quan sát vẻ mặt Tịch Giản Cận một chút, sau đó cắn cắn môi dưới, tiếp tục nói: "Cái kia, có dưa leo, có khoai tây, có hải sâm, có trứng...... Cũng là thứ có trong tủ lạnh, chỗ này đều có!"
Nhất thời sắc mặt Tịch Giản Cận đen xuống, anh gật đầu, lúc này mới cứng rắn kiên cường nói: "Ăn cơm!"
Bạc Sủng Nhi ngồi ở đối diện Tịch Giản Cận, một đôi mắt to nhìn anh, nói ra: "Vậy có phải
anh sẽ hết giận em không?"
Tịch Giản Cận không để ý tới cô, cô liền vươn tay, bắt lấy vạt áo Tịch Giản Cận, Tịch Giản Cận nhìn vết thương trên ngón tay của cô, thở dài một hơi, thật sự không biết làm sao với cô, cái này một đời một kiếp, nhất định bị cô ăn gắt gao rồi!
Bạc Sủng Nhi thừa dịp thời cơ này, tiếp tục nhu thuận mở miệng nói ra: "Em về sau nhất định không trộm nho...... Không, sẽ không hái linh tinh."
Tịch Giản Cận im lặng lôi kéo cô lên, mang cô tới phòng tắm, cầm khăn mặt lau sạch sẽ tay và mặt mũi cho cô.
Lúc này mới phát hiện, trên da thịt của cô, có vài chỗ bị thương.
Đáy lòng của anh tê rần, nhìn vết thương nhỏ trên tay của cô, không nhịn được cúi đầu xuống, liền hôn lấy đầu ngón tay của cô, sau đó cầm thuốc, bôi lên cho cô.
Bạc Sủng Nhi nhìn anh chuyên chú bôi thuốc, đáy lòng dần dần buông xuống.