Cô ta một câu nói cũng không thể nói ra, chẳng qua là nghe lời trong điện thoại truyền đến, thần thái vốn là lo lắng và tối tăm, trong nháy mắt trở nên giãn ra.
Thật lâu, điện thoại cũng đã dập máy, cô ta mới phục hồi tinh thần lại.
Nhìn xe đã sớm rời đi, cô ta mấp máy môi.
Vốn là, đã quyết định ngày mai rời X thị rồi, nhưng là, cô ta nghĩ, hiện tại, cô ta cũng không cần rời đi...
Có lẽ, có một đường cơ hội như vậy, cô ta cũng muốn thử một lần.
Thử lưu lại.
*
Tịch Giản Cận cùng Bạc Sủng Nhi được đưa đến dưới lầu căn hộ, sau đó tài xế liền rời đi.
Tịch Giản Cận xuống xe, đỡ Bạc Sủng Nhi đi vào căn hộ.
Bọn họ còn đang đợi thang máy, Tịch Giản Cận liền kéoBạc Sủng Nhi vào trong ngực, thật chặt đem cô đè ở lồng ngực của mình, cúi đầu nhìn cô bởi vì uống rượu, sắc mặt thoáng có chút hiện hồng, cảm thấy rất là khả ái, nhất thời không nhịn được, cúi đầu, hướng khuôn mặt nhỏ bé trắng noãn của cô cắn hai cái.
Cô bị anh đột nhiên khẽ cắn như vậy, hơi đau, cau cái mũi khéo léo, sau đó hung thần ác sát phải trên mũi của anh táp tới, thang máy ngừng một chút, cửa mở ra, bên trong có người đi ra ngoài, Tịch Giản
Cận ngại một thân quân trang, ảnh hưởng không tốt, liền đem Bạc Sủng Nhi trong ngực, xô đẩy nhanh chóng chen vào trong thang máy.
Đến tầng lầu bọn họ, Tịch Giản Cận nhanh chóng mở cửa, Tịch Giản Cận đi vào theo, đem cửa mở, vươn tay, đem cô, chống đỡ trên ván cửa, cúi đầu, nhanh chóng tìm được cái miệng nhỏ nanh của cô, gắt gao cắn, ăn, tay cũng không thành thật theo cổ áo của cô, đưa vào, túm lấy bầu ngực đầy đặn và khéo léo cua cô, nắn qua năn lại, hai ba cái, liền làm cô thở hồng hộc.
Bạc Sủng Nhi nhướng mày, rầm rì không phối hợp, Tịch Giản Cận lại không để ý tới cô căng thẳng, định giật đồ ngủ của cô, làm cho cô ở bên cạnh mình trơn nhẵn, trừ quần lót nho nhỏ trên người.
Thân thể của cô, không che không cản, tuyết trắng và mềm mại, hô hấp của anh dần dần không yên, cúi đầu, lại bắt đầu lang thôn hổ yết loạn hôn loạn cắn, một hồi, liền làm cô cũng dần dần không yên.