"Làm sao rồi hả? Vì sao không nói lời nào?"
Giọng Triệu Tố Nhã, còn vang lên bên tai cô.
Mà cô, lại chỉ nắm thật chặt cái bàn, toàn thân không cách nào ức chế run rẩy, cô nói không nên lời, nỗ lực muốn để chính mình duy trì dáng vẻ bình thường, tuy nhiên lại vẫn rối loạn.
Cô cảm thấy cô lại không ở nổi đây nữa rồi.
Cô thừa nhận, cô bại bởi Triệu Tố Nhã.
Vô luận Triệu Tố Nhã làm gì, cô thật bại bởi cô ta!
Thì ra, người không xứng yêu Tịch Giản Cận, không là người khác, mà chính là cô!
Cô lảo đảo đứng dậy, nghiêng người ra ngoài cửa, nhất thời không có đứng vững, đá chân vào cái ghế, cô lại cảm giác không thấy đau.
Cả đời đều không có chật vật qua như vậy.
Ánh mắt của cô, lúc trước trong suốt, lúc này đã biến thành bối rối, cô miễn cưỡng đứng người lên, tiếp tục đi ra ngoài.
Triệu Tố Nhã nhìn bóng lưng của cô, ánh mắt càng âm trầm.
Cô ta đứng dậy, theo sau lưng Bạc Sủng Nhi, đi ra ngoài cửa.
Lúc Bạc Sủng Nhi tính tiền, đều không biết mình rốt cuộc cầm bao nhiêu tiền mặt, cô ra ngoài cửa, tinh thần vật chất.
Triệu Tố Nhã theo sau lưng cô.
bên ngoài quán Cafe Hoàng hôn, chính là đường cái.
Cô giống như là
đã mất đi linh hồn, đi về phía đường.
Trong não cô, toàn bộ đều là Tịch Giản Cận, Triệu Tố Nhã, còn có lỗi của mình!
Cô áy náy...... Là chân chính áy náy rồi!
Thì ra, cô đúng là người xấu xa như vậy!
Cô mờ mịt đi trên đường cái, xe tới xe đi, cô đều không biết né tránh, một chiếc xe máy nhanh chóng đâm về phía cô, cô chỉ vẫn ngây ngốc đi tới, Triệu Tố Nhã đứng ở bên cạnh cô, ánh mắt hơi trầm xuống, vươn tay, đem Bạc Sủng Nhi đẩy ra, sau đó cả người cô ta liền bị xe máy đâm phải.
Lập tức, ngã xuống.
Đường phố nhanh chóng hỗn loạn.
Triệu Tố Nhã nằm ở nơi đó, cảm giác được toàn thân giống như tan ra thành từng mảnh, cô trong lòng cô ta lại âm thầm vui mừng...... Muốn chính là như vậy, muốn chính là cô ta cứu mạng của cô, để cho cô thiếu cô ta nhân tình, cả một đời còn không hết!