Một câu, lại khiến lòng của Cẩm Úc co rút.
Đến Tần Thánh đứng một bên, đều nhíu lông mày theo.
Cho tới nay, tiểu cô nương cao ngạo, khi nào nghĩ tới, chính mình có phải làm người ta ghét như vậy?
Cẩm Úc dỗ dành Bạc Sủng Nhi, thế nhưng Bạc Sủng Nhi lại cúi đầu, lẩm bẩm cười, nói ra: "Con vốn rất đáng ghét, tự con biết...... Con đều thay Tiểu Tịch chán ghét chính mình rồi...... Con là đứa trẻ hư, con không ngoan."
"Đều là lỗi của con, toàn bộ đều là lỗi của con, anh ấy mới có thể đối với con như vậy......"
Bạc Sủng Nhi buông thõng tầm mắt, thật lâu, cô mới mở miệng nói: "Mọi người đều ra ngoài đi, con muốn một mình."
Cẩm Úc không yên lòng, còn muốn lên tiếng, Bạc Sủng Nhi lại lắc đầu, một bộ dáng vẻ muốn khóc: "Ra ngoài, ra ngoài!"
Lúc này Tần Thánh mới đi lên trước, kéo Cẩm Úc ra ngoài, còn thận trọng khép cửa lại cho cô.
Trong phòng chỉ có một mình cô, co quắp ở trên giường lớn, cô lúc này mới rơi nước mắt, khóc lên.
Thậm chí, ngón tay của cô đều run rẩy.
Giờ khắc này, cô hận thấu chính mình, cô cũng không còn cách nào tha thứ chính mình......
Cô cảm giác chính mình, giống như ngã vào vực sâu vạn trượng, một mực không có tận cùng chìm xuống.
Tịch, anh nói, em làm sai
nhiều như vậy, em phải như thế nào, mới xứng yêu anh?
Tịch, em có phải rất đáng ghét hay không?
Có thể xử lý thế nào?
Em biết rõ emkhông tốt, không xứng với anh, anh không yêu em là đúng, nhưng em vẫn không muốn mất đi anh, em sợ mất đi anh......
Bạc Sủng Nhi cũng không còn cách nào ức chế nhắm mắt lại, khóc thành tiếng.
.........
Khóc đến ngủ.
Lông mi vẫn nhíu lại.
Cô ở trong mộng, trong giấc mộng, mơ tới Tịch Giản Cận biết rõ chân tướng, giận dữ nhìn cô, giống như là muốn bóp chết cô vậy.
Anh nói: "Bạc Cẩm, em biết không biết trong bảy năm đó anh hận em thế nào?"
Anh nói: "Bạc Cẩm, em căn bản không xứng yêu anh!"
Anh nói: "Bạc Cẩm, anh không muốn cô gái bẩn thỉu như thế!"
Anh nói......
Cô trong nháy mắt, từ trên giường ngồi dậy.
Thậm chí khóe mắt đều treo nước mắt.