"Bạc Cẩm...... Anh có nhà, anh về thăm ông nội trong nhà một chút, không được sao?"
Giọng Tịch Giản Cận, rõ ràng mang theo một tia cay nghiệt.
Bạc Sủng Nhi sửng sốt.
Trước mặt cô cười, đáy lòng hỗn loạn một mảnh.
Cũng không biết đến cùng dùng bao nhiêu khí lực, mới đè nén xuống hỗn loạn trong lòng, để tự mình nhìn Tịch Giản Cận, tận lực dùng ngữ điệu bình tĩnh, nói với Tịch Giản Cận: "Tịch, anh đừng đi...... Chúng ta nói chuyện được không?"
Tịch Giản Cận lại mím môi, như ẩn như hiện mang theo vài phần tự giễu.
Ánh mắt của anh, có mấy phần hờ hững, đau nhói đứng ở nơi đó nhìn Bạc Sủng Nhi.
Sợ hãi, cuối cùng vẫn là phát sinh rồi.
Cô sợ anh biết rõ nói ra chân tướng, sẽ không muốn cô...... Thế nhưng giờ này khắc này, nét mặt của anh, giống như cũng lộ ra một tin tức, anh thật không muốn cô rồi!
Ánh mắt Bạc Sủng Nhi có chút dao động, cô không thể cho anh đi, nhất định không thể, cô muốn cùng anh nói rõ, nhận sai......
Nghĩ tới đây, Bạc Sủng Nhi liền đột nhiên đứng lên, lập tức nhào tới bên Tịch Giản Cận.
Tịch Giản Cận cảm giác được thân thể mềm mại của cô xông vào trong ngực, tâm run lên, cắn răng, vẫn cứ thế mà đem cô đẩy ra.
Kỳ thật, có bao nhiêu yêu, liền keo kiệt đến mức nào!
Chính bời vì
quá yêu, mỗi người, mới không tha một hạt cát.
Cho nên, trên thế giới này, có lẽ trong mắt người đời, một chút chuyện nhỏ, có thể đối với hai người thành tâm thật ý, khả năng phá vỡ!
Tịch Giản Cận quan tâm.
Đích thật là rất quan tâm cô bảy năm trước vì lý do buồn cười mà chia tay!
Tay của anh, nắm thật chặt tay cầm cửa, mang theo tức giận, nhìn Bạc Sủng Nhi một lần nữa bám vào anh, trong miệng la hét: "Tịch, tối nay, anh thật không thể đi!"
Tịch Giản Cận xách cô ra, hung hăng đẩy vào trong phòng ngủ.
Muốn đóng cửa, cô lại bắt lấy cánh tay anh, mặc cho anh vung thế nào, cô cũng không buông ra.
Tịch Giản Cận hít sâu một hơi, chậm rãi nói với cô: "Sủng Nhi...... Em thả anh ra...... Anh cần tĩnh tâm ngẫm lại."
Đúng vậy, anh thật muốn chăm chú ngẫm lại.
Không phải không muốn cô.
Mà chính là cần đem khổ sở bình yên xuống.