Trong phòng lâm vào yên tĩnh.
Ngay lúc Bạc Sủng Nhi coi Tịch Giản Cận sẽ không lên tiếng, anh lại đột nhiên thản nhiên nói: "Về sau, đội trưởng anh chết rồi......"
Chỉ là mấy chữ đơn giản.
Bạc Sủng Nhi lại đứng ở đó, không cách nào động đậy.
Cô nghe được trong lời nói của Tịch Giản Cận có một tia tuyệt vọng.
"Chết ở trước mặt anh, vì cứu anh chết."
Trong mưa bom bão đạn, anh ấy vì anh đỡ tất cả đạn.
"Kỳ thật anh có nghĩ qua, nếu như anh là con nhà bình thường...... Như thế đội trưởng cũng không đáng phải liều mạng cứu anh... Nếu như ông nội anh không phải thủ trưởng quân khu, nếu như ba anh không phải nhân vật lớn, có lẽ, đội trưởng anh, sẽ không chết rồi......"
"Có lúc...... Em là một loại phiền phức."
Bỗng dưng sắc mặt Bạc Sủng Nhi trắng bệch.
Cô vẫn luôn coi Tịch Giản Cận hận cô, cô vẫn luôn coi Tịch Giản Cận ở trong bảy năm bên trở nên âm dương quái khí, là bời vì cô vứt bỏ mới như thế.
Thế nhưng cô lại không biết, trong bảy năm qua, Tiểu Tịch của cô, đến cùng chịu đựng biết bao nhiêu đả kích cùng khổ sở?
"Kỳ thật một lần làm nhiệm vụ kia, có thể hoàn thành hoàn mỹ, cũng là bời vì cái người phụ nữ đó, ánh mắt rất giống em...... Anh không xuống tay được...... Lại bị cô ta bắn vào ngực!"
Tịch Giản Cận chỉ vào ngực mình, bên miệng mang theo một
vòng ý cười, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại cho người ta cảm giác lạnh lẽo.
"vết thương này, khiến anh nằm trên giường hôn mê hai mươi ngày, tất cả mọi người điên phát điên...... Kỳ thật lúc ấy anh tỉnh, chỉ là không nguyện ý tỉnh lại. Em biết rõ anh có bao nhiêu hối hận không? Nếu như anh không yêu em, đội trưởng sẽ không chết, có lẽ vợ và con anh ấy sẽ không bỗng không còn gì! Có lẽ...... Anh không đi bộ đội, sẽ không dựa vào bối cảnh lớn, để cho người ta đối đãi đặc biệt."
"Khi đó, anh thật rất muốn làm một người bình thường...... Thế nhưng làm không được, anh cũng chỉ có thể làm một kẻ mạnh."
Mạnh đến đao thương bất nhập.
Có lẽ, sẽ không liên lụy người khác.
Tịch Giản Cận nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Bạc Sủng Nhi, Bạc Sủng Nhi nhìn thấy tuyệt vọng và xen lẫn phẫn nộ trong ánh mắt anh, cô lời gì cũng không nói ra.
Chỉ là dưới ýhốt hoảng nhắm mắt lại, nghiêng đầu.
lần đầu tiên trong đời, cô không dám đối mặt với Tịch Giản Cận