Thì ra, yêu em lại thảm như vậy!
"Em nghe những lời này, hiện tại anh hỏi em......" Tịch Giản Cận dần dần buộc chính mình bình tĩnh lại, phức tạp trong mắt run rẩy nhìn Bạc Sủng Nhi, "Khi em biết trong vòng bảy năm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, em cảm thấy...... Em thật sự có thể coi như chuyện gì cũng không phát sinh, tuỳ tiện vén mở quá khứ, lần nữa bỏ qua sao?"
Có thể sao?
Một cái mạng.
Một cô gái, một đứa trẻ.
Là vượt ngang qua khoảng cách anh và cô xa nhất.
Hàn Như Y có tri thức hiểu lễ nghĩa, hiền lành hiểu chuyện, tuy nhiên vẫn nói với anh, không cần anh tự trách, không cần anh chiếu cố cô như vậy.
Thế nhưng, anh có làm sao có thể thật mặc kệ Hàn Như Y cùng con?
Bạc Sủng Nhi sửng sốt nửa ngày, một câu cũng đáp không được.
Nếu như trong vòng bảy năm, Tịch không có phát sinh những chuyện này, có phải giữa bọn họ liền không dày vò như thế rồi không?
Cô rủ mắt xuống, tuổi trẻ khinh cuồng, thì ra cô xúc động như vậy, lại tạo ra cục diện nước đổ khó hốt bây giờ như vậy.
"Thật xin lỗi." Giọng cô đắng chát, nghe qua yếu kém như vậy, sắc mặt lúc này vô cùng tái nhợt, giống như lúc nào cũng có thể vỡ vụn, khóe mắt của cô, chậm rãi có nước mắt rơi xuống.
Kỳ thật cô rất muốn giống như trước kia kiêu ngạo cười.
Thế nhưng cô cười không nổi rồi.
Cô lúc này trong lòng
đau đớn giãy dụa khí lực đều không có rồi.
Cô yêu thương Tiểu Tịch......
"Đừng khóc......" Anh vươn tay, chậm rãi lau sạch nước mắt cô, ngữ điệu khàn khàn không còn hình dáng, giống như đè nén cái gì: "Kỳ thật, em đừng khóc...... Anh nói những lời này, không phải trách em. Sủng Nhi...... Anh chỉ muốn để em biết, anh cũng không phải là giống như em suy nghĩ, rất keo kiệt, rất chú ý...... Chỉ là...... Có một số việc tạo thành hậu quả, quá mức nghiêm trọng. Kỳ thật em biết không? Nếu như em không yêu anh, không tin anh, để cho anh dễ chịu chút."
Anh nhìn qua ánh mắt cô, cất giấu nồng đậm thống khổ.
Lại vừa có nồng đậm ôn nhu.
Như thế giao chung vào một chỗ.
Như vậy tàn nhẫn.
Đáy lòng của cô, đau tê tâm liệt phế, đau cô cũng không thể hít thở, nước mắt tại chứa đầy trong hốc mắt, cô nói không nên lời một câu, chỉ là rơi nước mắt.
"Đừng khóc nữa...... Em cho anh thời gian, để cho anh suy nghĩ thật kỹ...... Không phải không muốn em, mà là chúng ta đều cần thời gian, không phải sao?"