Bạc Sủng Nhi cảm giác được đầu ngón tay chính mình đâm xuống da thịt càng ngày càng nóng hổi, ngón tay cô cũng theo đó phát nhũn ra.
Mắt của cô đảo quanh lòng vòng, cảm giác được không khí giữa hai người, trong nháy mắt mờ ám không ít.
Cô theo bản năng nhìn lướt qua Tịch Giản Cận, lại phát hiện hai mắt Tịch Giản Cận nhìn chằm chằm cô, mắt cũng không nháy, ngưng mắt nhìn.
Mặt của cô, không nhịn được hồng lên một chút, nhưng ngay sau đó, liền cúi đầu, cắn cắn môi dưới, sau đó vội vàng hấp tấp thu tay lại, sau đó hắng giọng một cái, nghiễm nhiên chính là tư thái mười phần nữ vương: "Tốt lắm, về nhà!"
Sau khi ra lệnh, cô liền xoay người, giơ chân lên, kiêu ngạo rời đi.
Nhưng là, cánh tay lại bị anh một phát bắt được.
Thân thể của cô hơi ngẩn ra, ngay sau đó, cũng cảm giác được thân thể nóng hổi đột nhiên nhích lại gần cô.
Cô tinh tế run lên, mở miệng mềm nhũn hô: "Tịch...... Anh muốn làm gì......"
Lời còn chưa dứt, người của cô, liền bị anh ôm lên, cứ như vậy, cô đưa lưng về phía anh, bị anh cúi đầu, hôn lên.
Cần cổ duyên dáng của cô, vẫn luôn ngẩng lên, bàn tay to của anh, khẽ vuốt ve cổ của cô.
chỉ là như vậy, toàn thân cô liền vô lực rúc
vào trong cái ôm của Tịch Giản Cận, chẳng qua là cách làn váy thật mỏng, có thể cảm giác tiếng tim đập nặng nề của anh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhanh chóng thiêu đốt.
Cô bị anh gắt gao đè cái đầu, hôn.
Tư thế này, thật ra thì cô có chút đau.
Cổ rất đau.
Thậm chí, anh còn mang vài phần cường thế, đầu lưỡi tùy ý ở trong miệng của cô lật quấy, thậm chí, tay của anh, cũng cực kỳ không thành thật ở xương quai xanh của cô, lưu luyến quên về.
Cô không nhịn được hừ hừ hai tiếng, tỏ vẻ □□, nhưng là anh lại nhanh chóng đem âm thanh của cô cắn nuốt sạch sẽ.
Trong hành lang bệnh viện rất an tĩnh, anh chẳng qua là chuyên chú hôn cô như vậy.
Bọn họ cũng nghe được trong khi hôn hít, truyền ra chút ít thanh âm kiều diễm, đặc biệt rõ ràng, vờn quanh tai lẫn nhau, tăng thêm không ít tình thú.
Đến cuối cùng, Bạc Sủng Nhi bị anh hôn đến bắt đầu ai oán, anh mới miễn cưỡng buông tha cô.