Bạc Sủng Nhi bị Tịch Giản Cận bế lên, anh kéo cô, vội vàng đưa đẩy, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm địa phương hai người giao hợp, hình ảnh kiều diễm được không hương diễm được không liêu nhân được không.
Tịch Giản Cận nhìn như vậy, lại càng kích động, mà Bạc Sủng Nhi bị anh làm khổ đến ngón chân cũng co rút lên.
Cũng không biết rốt cuộc qua bao lâu, anh mới ngừng lại được, thân thể của cô theo anh □□, co rút nhanh, co quắp, giam cầm nửa người dưới của anh, gắt gao cắn, đem anh khiến cho thần hồn điên đảo, anh thở hổn hển, theo bản năng muốn rút ra, lại phát hiện, lại không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể thở hào hển, xì xì mà cười cười, nói: "Không nỡ để anh đi ra như thế hả? Hửm?"
Bạc Sủng Nhi bị nói cho đỏ bừng khuôn mặt, cả người xấu hổ, chỉ có thể bụm mặt, xoay lưng, cho anh một cái lưng tuyết trắng.
Anh dán lên trước, cúi đầu, cắn phía sau lưng của cô, ôm bờ eo của cô, đem cô bế lên, vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ cho lẫn nhau.
Tắm xong, Tịch Giản Cận chưa đủ, liền đem cô đặt trong bồn tắm, quỳ ở nơi đó, chính mình từ phía sau của cô xông
vào, nhờ lực nước, phải nói là làm đến vô cùng nhuần nhuyễn?
Anh đụng có chút nhanh, cô thừa nhận lực đạo của anh, nghe thấy âm điệu khó xử quanh quẩn bên trong phòng.
Anh làm đã hơn nửa ngày, rốt cuộc bắn ra, sau đó lưu luyến không rời từ trong thân thể của cô rút ra, ôm cô rửa sạch, sau đó mang theo cô ra khỏi phòng tắm.
Vốn là muốn đem cô để trên mặt đất, cô sao lại không chịu?
Anh vừa buông lỏng lực đạo, thân thể cô liền hướng phía dưới tuột xuống, anh chỉ có thể lại một lần nữa đem cô ôm chặt, đặt ở trên giường, sau đó nắm cái mũi nhỏ của cô, cười nhạo cô thể lực không được.
Cô hận đến nghiến răng, nhưng là không xuất lực chọc tức anh, chỉ có thể mệt mỏi trở mình, ôm chăn, nhắm mắt dưỡng thần.
Tịch Giản Cận khẽ cười thu thập chính mình xong, sau đó nhìn nằm ở trên giường bất động cô, suy nghĩ một chút, liền tiến lên, cường thế đẩy ra hai chân của cô, kiểm tra một chút cô có bị thương không.