Tịch Giản Cận nghe được lời như vậy, chỉ cười một tiếng, không nói không rằng giải thích.
Những người kia nói một hồi, liền có thể cảm thấy anh không trả lời, rất không thú vị, cũng liền ngậm miệng.
Giày vò đến hơn nửa đêm, Tịch Giản Cận rút lui.
Lái xe, chạy trong đêm thành phố X, anh lái xe theo tâm ý, bất tri bất giác liền đi tới nhà trọ.
Anh không có lên lầu, chủ yếu là cô không có ở đây, đều là tràn đầy nhớ lại, rất nhiều chuyện xen lẫn cùng một chỗ, yêu có, hận có, không hiểu cũng có, quấn ở đáy lòng của anh, ép anh có chút thở không được.
Anh chỉ ngồi ở trong xe, ngồi yên lặng.
Chờ lấy thời gian trôi qua.
Điện thoại di động của Tịch Giản Cận runglên, cúi đầu xuống, nhìn thấy tên trên màn hình, ánh mắt của anh, trong lúc đó chìm xuống dưới.
"Tịch, là em, Sủng Nhi."
Anh biết là cô.
Biến mất không thấy ba tháng, đột nhiên xuất hiện rồi.
Đáy lòng của anh, không phải là không có kích động.
"Ừm." Anh trả lời một câu, không còn nói chuyện.
Điện thoại trầm mặc hồi lâu, mới nghe được tiếng của cô, chậm rãi truyền đến: "Ừ...... Em muốn hẹn anh ngày mai ăn một bữa cơm, có thể không?"
Cô, nói rấtnhẹ, giống như đem quá khứ, liền đơn giản vén qua một dạng.
Tự nhiên mà trực tiếp.
Tịch Giản Cận có chút hồ đồ rồi, anh ban đầu vốn cho là mình hiểu lầm cô, cô ủy khuất
chạy đi, thế nhưng hiện tại cô lại xuất hiện, lại bắt đầu quấn lên anh.
Đáy lòng của anh có tức không hài lòng vừa cao hứng.
Phức tạp mà mâu thuẫn.
Anh nửa ngày, mới thở dài một hơi, nói ra: "Có chuyện gì sao?"
"Có việc!" Cô trả lời rất thẳng thắn, rất trực tiếp!
Tịch Giản Cận rũ mi mắt xuống, lương tri nói cho anh biết, anh không thể cùng người phụ nữ này ở cùng một chỗ, bởi vì như vậy anh sẽ có lỗi với với đội trưởng, cô đem người phụ nữ của đội trưởng bán đi rồi!
Có thể là không cách nào khắc chế cảm tính nhưng vẫn để anh không tự chủ được, thốt ra hỏi một câu: "Chuyện gì?"
Hỏi xong, anh mới cảm giác được không ổn, yên lặng bổ sung một câu: "Ở trong điện thoại nói thẳng đi."
"Gặp mặt nói đi." Cô cự tuyệt anh.
Anh không có lên tiếng.
Cô giống như ở bên kia nghĩ tới điều gì, trầm ngâm một hồi, đột nhiên ném cho anh một quả bom: "Tịch, em mang thai rồi!"