Bút trong tay Bạc Sủng Nhi thoáng cái rơi ở trên mặt đất.
Cô nghe được thanh âm bút rơi xuống mặt đất, lúc này mới hoàn hồn, giương mắt, nhìn Tịch Giản Cận trầm trầm trước mặt, lúc này cô mới cảm thấy hình như không còn hoảng hốt như vậy rồi, liền khẽ gật đầu, khom lưng nhặt bút.
Nhưng là Tịch Giản Cận so với cô nhanh hơn một bước, anh đã giành trước đem bút nhặt lên, hung hăng mà đem bút đút vào lòng bàn tay của cô.
Nhưng ngay sau đó, còn nắm tay cô, đem cô dẫn vàotrong ngực, nắm cổ tay của cô, khẽ khom người, mang theo cô ký tên.
Bạc Cẩm.
Anh nắm tay cô rất dùng sức, vài nét bút cái nắm tay cô đem tinh tế viết lên tên cô.
Mắt của anh mang theo vài phần kiên quyết, viết xong, liền quay đầu, hướng về phía bên tai của cô trầm thấp nói: "Em bây giờ đã hoàn toàn không có cách nào đổi ý rồi, mà anh, cũng sẽ không cho em bất cứ cơ hội đổi ý nào!"
Ngữ điệu của anh mang theo vài phần âm tàn.
Bạc Sủng Nhi nghe mà đáy lòng khẽ run lên, nghiêng đầu, muốn nhìn Tịch Giản Cận, Tịch Giản Cận đã thu liễm sát khí, mặt mũi khôi phục thần thái ưu nhã như thường, nhàn nhạt đẩy cô ra, hai mắt hơi lạnh nhìn Bạc Sủng Nhi.
Lời của anh vừa rồi, nói rất nhẹ, hơn nữa còn hướng về phía bên tai cô nói, những người khác thoạt nhìn kia chỉ là một động tác rất thân mật.
Mà Bạc Sủng Nhi, trong lòng run sợ đứng ở nơi đó, lẳng lặng nhìn chằm chằm
ánh mắt của anh.
Nhân viên nhanh chóng làm việc, lần lượt đóng hai cái dấu màu đỏ cho hai người.
Tịch Giản Cận vươn tay nhận lấy, xoay người, liền lôi Bạc Sủng Nhi đi ra ngoài.
Ra khỏi cục dân chính, lên xe.
Tịch Giản Cận cầm lấy hai tờ màu đỏ, nhìn chằm chằm chữ "Hôn thú" thiếp vàng phía trên, ánh mắt của anh, khẽ có chút đung đưa.
Bạc Sủng Nhi không tiếng động mấp máy môi, nhìn mặt nghiêng Tịch Giản Cận, cắn răng, lúc này mới đem vấn đề chính mình chôn dưới đáy lòng vẫn muốn hỏi hỏi lên.
"Tịch... tại sao anh đồng ý cưới em?"
Tịch Giản Cận cực kỳ bình tĩnh, biểu hiện còn giống như là không có nghe được lời cô nói, như cũ nhìn chằm chằm hai tờ chứng nhận trong tay, đang ở thời điểm Bạc Sủng Nhi cho là anh căn bản không có ý định trả lời vấn đề của mình, anh lại chậm rãi đem ánh mắt nhảy tới trên mặt của cô.
Cẩn thận nhìn chằm chằm nét mặt của cô.
Anh phát hiện nét mặt của cô, cực kỳ dịu dàng, uyển nhược như một người vợ bìnnhỏ nhìn anh.
Ánh mắt như vậy, giống như thật sự hạnh phúc.