Vì cái gì cô hết lần này tới lần khác liền không quay về mở miệng với anh chứ?
Bạc Sủng Nhi cùng Tịch Giản Cận đi vào thang máy, Bạc Sủng Nhi ngây ngốc đứng ở nơi đó, trong đầu một mực đung đưa chuyện của ngày mai rốt cuộc nên giải quyết như thế nào, đến mức cửa thang máy đã mở ra, Tịch Giản Cận đi ra hai, ba bước, Bạc Sủng Nhi còn ngây ngốc đứng ở nơi đó.
Tịch Giản Cận cau mày, không nhịn được quay đầu, nhìn Bạc Sủng Nhi vẫn ngẩn người như cũ, anh cất bước đi tới trước mặt của cô, túm cô đi ra thang máy.
Bạc Sủng Nhi đột nhiên hoàn hồn.
Đồng thời cũng giật nảy mình.
Cô hốt hoảng tỉnh táo lại, nhìn thấy Tịch Giản Cận, trong mắt một mảnh mê mang.
"Làm sao vậy?" Đây là Tịch Giản Cận lần thứ mấy hỏi Bạc Sủng Nhi vấn đề này rồi.
Bạc Sủng Nhi chậm rãi lắc đầu, miễn cưỡng cười, giống như u linh trôi dạt đến trước cửa.
Thậm chí Tịch Giản Cận đều không có mở cửa, Bạc Sủng Nhi liền giơ tay lên, bắt đầu đẩy cửa rồi.
Tịch Giản Cận liền đứng ở một bên, nhìn Bạc Sủng Nhi ngây ngốc đẩy cửa, nửa ngày, Tịch Giản Cận mới mang theo chút căm tức vươn tay, kéo Bạc Sủng Nhi ra.
Lúc này đầu óc Bạc Sủng Nhi mới mơ hồ nhìn Tịch Giản Cận, bất tri bất giác hỏi một câu: "Tịch, anh làm sao vậy? Sắc mặt không tốt!"
Tịch Giản Cận đen mặt, mở cửa, Bạc Sủng Nhi mới chậm rãi
cười, tiếp tục nói: "Há, cửa không có mở...... Vừa rồi thất thần rồi."
Cô vào phòng, một đường trôi dạt đến trong phòng ngủ.
Tịch Giản Cận vươn tay, kéo tay của cô.
Thân thể Bạc Sủng Nhi run lên, một giây sau liền cảm giác được thân thể chính mình bị Tịch Giản Cận kéo vào trong ngực.
Tịch Giản Cận chậm rãi cúi thấp đầu, hô hấp ở bên tai của cô, Bạc Sủng Nhi coi là Tịch Giản Cận muốn làm những chuyện kia, nhất thời cau mày cự tuyệt: "Tịch, em hiện tại không muốn làm, ngày mai được không? Em rất mệt mỏi, muốn đi nghỉ ngơi rồi......"
Nói xong, Bạc Sủng Nhi liền muốn từ trong ngực Tịch Giản Cận vùng vẫy ra ngoài, Tịch Giản Cận lại vươn tay, siết chặn lấy bờ vai cô không chịu để cho cô động.
Bạc Sủng Nhi nhíu mày, ánh mắt nhìn Tịch Giản Cận mang theo vài phần hỏi thăm.
Tịch Giản Cận nhìn chằm chằm Bạc Sủng Nhi, nhìn đã hơn nửa ngày, đột nhiên mấp máy môi, liền buông Bạc Sủng Nhi ra.