Không phải là không khổ sở.
Mà là cứ như thế đón nhận vận mệnh.
Anh một giọt nước mắt cũng không có rơi xuống, thỏa hiệp ý tứ ông nội trở lại X thị, tiếp nhận trị liệu, sau đó bị phán án tử, vì tốt cho cô nên thương tổn cô, sau đó cam tâm tình nguyện kết hôn với Hàn Như Y.
Nhìn cô cầm lấy súng bắn chính mình, cũng là thờ ơ.
Thậm chí khi đó, anh cũng không có nửa điểm khó chịu cùng khổ sở.
Anh chẳng qua là cảm thấy... Nga, tôi không cách nào sinh một đứa con... Nga, tôi không thể làm cha... Sau đó liền rất khó trôi qua, tôi không thể cùng cái cô bé tên là Bạc Cẩm kia ở cùng một chỗ.
Thậm chí ông nội cùng cha đều cho thu xếp những chuyện này.
Anh nhìn ở trong mắt, cũng không có cảm động quá lớn.
Anh biết, Tịch gia không thể không có đời sau.
Không phải là không vì thân tình, nhưng cũng tồn tại vì nối dõi tông đường.
Nhưng là bây giờ không giống.
Hiện ở nơi này cô gái tựa vào trong ngực của anh, ôm anh thật chặc, là chân chân chính chính bởi vì anh suy nghĩ.
Cô rõ ràng bối rối, bối rối, hết lần này tới lần khác còn giả bộ là rất kiên cường an ủi anh.
Bạc Sủng Nhi tựa vào trong ngực Tịch Giản Cận, cảm giác mình thật sự rất đau lòng vì người đan ông của cô, vì Tịch của cô.
Tại sao Tịch của cô có thể chịu nhiều
ủy khuất như vậy?
Bạc Sủng Nhi mếu miệng, cực kỳ ủy khuất nói: "Tịch, anh nói cho ông nội biết, con của em bị em không cẩn thận làm mất, chúng ta bây giờ không cần con, nếu như ông nội trách tội, anh ãy nói em không muốn... Ông sẽ không giận anh... Chúng ta không nói cho người tập đoàn Bạc Đế biết anh không thể sanh con, chỉ hai người chúng ta biết, em sẽ nói em không thích trẻ con, anh yêu em, cho nên mới theo ý của em, bọn họ sẽ không biết trạng huống thân thể của anh, bọn họ cũng sẽ không xem thường anh... Chúng ta chỉ nói cho chú Tần Thích, em sẽ nói chú Tần Thích không nói cho Bạc Tình bọn họ, chú ấy chắc chắn sẽ đồng ý... Tịch, anh đừng sợ, em sẽ bảo vệ anh!"
Thật ra thì đối với một người đàn ông mà nói, không cách nào cho người phụ nữ mình yêu một đứa bé, chuyện này ít nhiều gì sẽ bị rất nhiều người cùng lứa xem thường.
Mọi người sẽ cảm thấy anh là một kẻ tàn phế.
Tịch Giản Cận anh thật sự không tự ti, cũng không để ý ánh mắt người khác nhìn anh như thế nào.