Bà ta cũng bị em dọa đến sau cùng nói chuyện còn không được, rõ ràng là em đã trút giận ra, anh không lôi em đi, chẳng phải em sẽ cho người ta vào bệnh viện sao?
Tịch Giản Cận nghĩ như vậy, biểu lộ cũng nghiêm túc theo, Tiểu Hải Dương không thể giáo dục như thế, nếu Tiểu Hải Dương cùng người khác phát sinh một chút xung đột, cứ che chở không trách cứ như vậy, chắc hẳn tương lai trưởng thành, không biết biến thành bộ dáng gì.
Tiểu Hải Dương cùng Bạc Sủng Nhi không giống.
Con gái từ nhỏ đến lớn có thể nâng trong lòng bàn tay nuông chiều, nói một không hai, Phi Dương Bạt Hỗ, nhiều nhất mọi người nói cô tùy hứng.
Thế nhưng bé trai như vậy, ỷ vào nhiều người sủng ái, tính khí càng ngày càng điêu ngoa, khủng bố về sau khó mà quản giáo!
Tịch Giản Cận tinh tế trầm tư rốt cuộc muốn xử lý chuyện này như thế nào.
Không làm cho con của Bạc Tình cùng Thất Thất ở trong nhà mình, chính mình thật quen lên trời, nuôi một thân kiêu căng mao mạn, đến lúc đó bàn giao cho họ không tốt.
Huống chi, Tiểu Hải Dương vô cớ sống bên cạnh anh, anh cũng không ngu ngốc, khó tránh khỏi sẽ nghĩ đến đến cùng Bạc Tình cùng Thất Thất bán thuốc gì đây?
Có lẽ đây là khảo nghiệm của anh?
Tịch Giản Cận không thể gọn gàng dứt
khoát răn dạy Tiểu Hải Dương, chính mình còn là anh rể, cho nên, chuyện này vẫn cần Sủng Nhi đi làm.
Tịch Giản Cận nghĩ tới đây, liền nắm tay Bạc Sủng Nhi, ôn tồn nói: "Được, được rồi...... Đừng tức giận, Dù sao em cũng không có bị đánh?"
Cái gì gọi là cô cũng không có bị đánh?
Bạc Sủng Nhi nhất thời nổi trận lôi đình.
Có phải đợi đến khi cô bị đánh, anh mới chịu xuất thủ tương trợ?
"Tịch Giản Cận, anh nói lời gì? Anh có ý gì? Anh có phải ngóng trông em bị đánh hay không? Em gả cho anh, nói anh có quan hệ tốt bảo hộ em...... Anh xem một chút, anh xem một chút, cái này đều bị người mắng em rồi!"
Bạc Sủng Nhi nhìn Tịch Giản Cận một bộ căn bản chẳng hề để ý, giống như là việc rất nhỏ, nhất thời khí thật muốn cắn người.
Tịch Giản Cận hết sức chuyên chú lái xe, căn bản không để ý tới Bạc Sủng Nhi một mực nổi bão.
Càng coi nhẹ Bạc Sủng Nhi như thế, Bạc Sủng Nhi càng hận đến nghiến răng.