Là rất thương tâm...... câu nói kia của cô, bất kể có phải hữu tâm vô ý hay không, luôn luôn nhắm trúng thương tổn lòng anh......
Kỳ thật anh sợ nhất cũng là những lời này...... Rất sợ rất sợ, tương lai về sau, có một ngày, cô một đêm tỉnh lại, đột nhiên ghét bỏ anh không thể cho cô một đứa con, oán trách đối với anh, trách tội anh, thậm chí, cô hối hận khóc nói với anh, vì cái gì lúc trước em lại lựa chọn anh?
Rất sợ rất sợ, Bạc Sủng Nhi cô đối Tịch Giản Cận có một ngày nản lòng thoái chí...... Từ nay về sau, Tịch Giản Cận đối với cô mà nói, chẳng qua là một sai lầm từng chọn!
Quan hệ giữa người và người, căn bản cũng rất kỳ diệu.
Lúc mới bắt đầu, đều học xong bao dung, đều hiểu được bao dung.
Thế nhưng là từng chút từng chút việc nhỏ tích lũy, chắc chắn sẽ có một ngày, bạo phát ra.
Khi đó, kết quả không thể nghi ngờ chỉ có một.
Chính là triệt để quyết liệt, toàn thế giới đều sụp đổ trở thành phế tích!
Tịch Giản Cận nhắm mắt lại, nhấn chân ga tới mức lớn nhất, dù cho đáy lòng lo âu Bạc Sủng Nhi, lại sợ Bạc Sủng Nhi.
Xuống dưới lầu, anh thậm chí không khóa xe, liền chạy lên lầu.
Một đường chạy lên cửa nhà, anh lại đánh mất dũng khí mở cửa.
Tay nâng lên, dừng lại
trọn vẹn một giây đồng hồ, lúc này anh mới đẩy cửa ra đi vào.
Bên trong lại làm cho anh giật nảy cả mình!
Mặt mũi tràn đầy kinh ngạc!
***************
"Tiểu Hải Dương, em rốt cuộc muốn như thế nào? Em có ăn hay không? Không ăn em sẽ bị đói! Chị hiện tại căn bản không có công phu hầu hạ em đâu!"
Bạc Sủng Nhi làm gì có nửa điểm sinh bệnh, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt, nhìn lấy Tiểu Hải Dương ngồi xổm trên đấ, tức hổn hển hô.
Một bên trên mặt đất có bát sứ đổ vỡ hỗn loạn, sữa đậu nành vung khắp, trên người Tiểu Hải Dương đều bẩn một mảnh.
"Em không muốn ăn cái này, em muốn ăn bánh mì, ăn trứng tráng, uống sữa! Ông nội cùng bà nội đều cho em ăn những thứ này!" Tiểu Hải Dương ủy khuất bĩu môi, nói với Bạc Sủng Nhi.
"Có ăn hay không, không ăn em sẽ bị đói!" Bạc Sủng Nhi trừng Tiểu Hải Dương trên đất một chút, nói xong, liền chạy về phía nhà bếp.