"Nói chuyện...... Rốt cuộc làm sao?"
"Đừng khóc...... Nhanh một chút nói cho anh biết, rốt cuộc là thế nào?"
Tịch Giản Cận liên tục đối với trong điện thoại hỏi, nhưng ngay sau đó liền nhíu lại lông mày, cầm lấy điện thoại di động tỉ mỉ nhìn một hồi, sau đó càng gọi thêm mấy cú điện thoại, nhưng là lần này, hiển nhiên là không gọi được, trán của anh càng chau càng chặc rồi!
Bạc Sủng Nhi đứng ở trước mặt Tịch Giản Cận, nhìn bộ dạng Tịch Giản Cận lúc này, âm điệu cũng theo đó không tự chủ được lo lắng lên: "Làm sao thế? Tịch?"
Tịch Giản Cận không lên tiếng, chẳng qua là cúi đầu, vẫn gọi điện thoại, không ngừng gọi.
"Tịch, có chuyện gì xảy ra? Người nào gọi điện thoại tới? " Bạc Sủng Nhi vươn tay, đè ngón tay Tịch Giản Cận xuống, Tịch Giản Cận lúc này mới nhìn về phía Bạc Sủng Nhi, ánh mắt đầu tiên là có chút bén nhọn, nhưng về sau lại biến thành bình tĩnh, chậm rãi bình tĩnh, anh chẳng qua là lo lắng lắc đầu, đáy mắt mang theo nồng đậm lo lắng, chậm rãi nói: "Không có chuyện gì."
Không có chuyện gì?
Bạc Sủng Nhi không tin.
Rõ ràng bộ dạng cho thấy vô cùng có việc.
Nhưng là hiển nhiên anh không muốn nói cho cô biết, cho nên anh cũng không có hỏi nữa, chẳng qua là biết điều một chút ngồi ở bên người Tịch Giản Cận.
Tịch Giản Cận chẳng qua là nhìn chằm chằm điện thoại di động, phát ngốc một chút, vẻ mặt mang theo vài phần buồn bã.
Trán của anh nhíu
lại thật chặt, phảng phất là gặp được chuyện cực kỳ khó giải quyết.
Bạc Sủng Nhi nhìn, có chút đau lòng.
Rốt cuộc là chuyện như thế nào, lại làm khó anh như vậy?
Cô không nhịn được vươn tay, chậm rãi ôm lấy cánh tay Tịch Giản Cận, chậm rãi đem đầu tựa vào trên bả vai của anh, tiếp tục nhẹ giọng dò hỏi: "Tịch...... Anh gặp chuyện khó khăn gì sao?"
Tịch Giản Cận hoàn hồn, nhìn Bạc Sủng Nhi một hồi, tựa hồ muốn nói ra suy nghĩ của mình, nhưng là về sau vẫn trầm lại, cuối cùng chẳng qua là lắc đầu, không có nói ra một câu, một chữ.
Bạc Sủng Nhi không nhịn được trầm xuống, nhìn ra được Tịch Giản Cận giờ khắc này tâm tình cực kỳ không tốt, cô biết không thể chọc cho lòng anh phiền, ngược lại biết điều một chút nói: "Tịch, thời gian không còn sớm, chúng ta nghỉ ngơi đi?"
Tịch Giản Cận gật đầu, Bạc Sủng Nhi lôi kéo anh đứng lên, mới vừa đi tới bên giường, điện thoại của anh lại một lần nữa vang lên.