Vốn là anh rất tin tưởng, vài cái video mỗi ngày Bạc Tình gửi cho anh kia...... Nhưng là, cú điện thoại hôm nay, làm cho niềm tin của anh, thoáng cái vỡ tan......
Thật ra thì cho tới bây giờ, anh cũng không dám tưởng tượng, nếu quả thật, thật sự là Bạc Tình giúp đỡ Bạc Sủng Nhi chôn dấu chân tướng sự tình, mà Hàn Như Y ở nước ngoài sống không bằng chết, anh lại ở trong quốc hưởng thụ hạnh phúc như vậy, rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?
Làm sao đối mặt với nguwofi phụ nữ mình yêu đang nằm bên cạnh?
Như thế nào cho phải?
Ánh mắt Tịch Giản Cận dần dần không có bất kỳ độ ấmnào......
Một cú điện thoại, thật ra thì chỉ là một trận tiếng khóc, nhưng một cái tin nhắn ngay sau đó, chẳng qua là lác đác mấy lời, lại giống như sấm sét, làm cho thế giới của anh như trở thành một cái đàm lầy tối đen.
Trong nháy mắt khơi dậy ngàn tầng sóng cuộn trong cuộc sống yên tĩnh của anh và cô.
"Tịch? Trang viên Bạc Gia điện tới, bảo chúng ta tối nay cùng nhau về nhà ăn cơm, Tiểu Hải Dương nhớ anh, mấy ngày không nhìn thấy anh, ầm ĩ náo muốn tìm anh đấy!"
Bạc Sủng Nhi gọi điện thoại cho Tịch Giản Cận.
Kể từ tối hôm đính hôn kia, quan hệ của Tịch Giản Cận càng không bằng trước, mặc dù tiết tấu cuộc sống cũng không có cái gì thay đổi quá lớn, nhưng là khoảng cách tâm
với tâm, rõ ràng bị kéo ra rất xa rất xa!
"Ừ. " Tịch Giản Cận nhàn nhạt đồng ý.
"Kia, anh tới đón em? Hôm nay em không lái xe! " Bạc Sủng Nhi trầm ngâm một chút, hỏi.
"Tốt. " Tịch Giản Cận không chần chờ chút nào, nhàn nhạt chấp nhận.
Ngay sau đó, hai người liền cúp điện thoại.
5h chiều.
Tịch Giản Cận đột nhiên lại gọiđiện thoại tới: "Sủng Nhi, anh có chút việc, có thể không đi đón em được, anh phân phó người đi đón em, em trở về trang viên Bạc Gia trước, đợi lát nữa anh tới sau!"
"Tốt. " Bạc Sủng Nhi có tri thức hiểu lễ nghĩa đồng ý.
Đáy lòng cũng không có nghĩ quá nhiều.
Đến trang viên Bạc Gia, Tiểu Hải Dương lao ra đầu tiên, thấy chỉ có Bạc Sủng Nhi, chu cái miệng nhỏ nhắn, không hài lòng la hét: "Anh rể đâu? Anh rể đâu?"
"Đúng vậy, Tịch Giản Cận đâu? " Thất Thất đi theo phía sau Tiểu Hải Dương đi ra, mặc một thân sườn xám màu vàng nhạt, phong tư yểu điệu, một chút mị lực lắng đọng theo năm tháng, thoạt nhìn, đặc biệt mỹ lệ, kinh tâm động phách mê người.