Bạc Sủng Nhi không lên tiếng, cũng không tránh ra, vẫn đứng ở nơi đó, lẳng lặng nhìn Hàn Như Y, khẽ ngoắc ngoắc môi, cười rất xinh đẹp: "Tôi chỉ đến xem đứa bé một chút, cũng không có ý gì khác, hơn nữa Tiểu Bảo cũng có tự do thân thể, nếu như cô bé không hoan nghênh tôi, như vậy tôi lập tức xoay người rời đi!"
Hàn Như Y bị Bạc Sủng Nhi làm cho sắc mặt khó coi hơn, cô ta âm thầm mà cắn răng, nói: "Đó là con của tôi, tôi không để cho cô nhìn, chính là không để cho cô nhìn!"
Bạc Sủng Nhi sao có thể rời khỏi?
Hôm nay cô tới, mục đích chính là vì nhìn Tiểu Bảo một chút.
"Nhưng là, tôi còn là ân nhân cứu mạng Tiểu Bảo! " Bạc Sủng Nhi chậm rãi trả lời một câu, chậm rãi trừng mắt liếc Hàn Như Y, ngay sau đó khẽ tránh ra thân thể, hướng bên trong đi vào.
Hàn Như Y đặc biệt sợ!
Mới vừa rồi để cho Tiểu Bảo gọi điện thoại cho Tịch Giản Cận, Tịch Giản Cận không đến, cô tính tình đi lên, mới vừa rồi đánh Tiểu Bảo, để cho Bạc Sủng Nhi thấy được, khẳng định biết chuyện cô ngược đãi Tiểu Bảo rồi!
Sợ là khi đó, Tịch Giản Cận liền sẽ không tin tưởng cô nữa!
Cho nên cô nhất định là sẽ không để cho Bạc Sủng Nhi nhìn thấy Tiểu Bảo!
Hàn Như Y vội vàng bước lên phía trước, lại một lần nữa ngăn cản Bạc Sủng Nhi: "Cô
người này làm sao vậy, này cũng không phải là nhà của cô!"
"Này làm sao không là nhà của tôi! Tôi là vợ Tịch Giản Cận, phòng ốc của Tịch Giản Cận là phòng ốc của tôi! " Bạc Sủng Nhi lưu loát trả lời một câu, cười lạnh nhìn Hàn Như Y nói không ra, cong môi, nhẹ giọng hỏi ngược lại: "Cô rốt cuộc đang khẩn trương cái gì? Trên trán cũng hiện đầy mồ hôi? Tôi chẳng qua là tới xem cô bé..."
"Chả lẽ tôi còn có thể ăn luôn cô sao?
"Cô yên tâm, tôi đem những đồ này cho Tiểu Bảo, theo Tiểu Bảo trò chuyện, đem chuyện Tịch Giản Cận phân phó cho tôi làm xong, tôi lập tức đi!"
Bạc Sủng Nhi vừa nói, vừa đề cao âm điệu hô: "Tiểu Bảo, Tiểu Bảo? Cô đến này, chú của cháu bảo cô tới xem cháu... Còn mang cho cháu đò chơi đẹp cùng bánh kem này."
Tiểu Bảo ở bên trong phòng nghe được thanh âm Bạc Sủng Nhi, hai mắt đột nhiên phát sáng, nó bị Hàn Như Y uy hiếp không dám khóc, cho nên sống chết không dám khóc lên.
Bây giờ nghe đến chữ "Chú " kia, nó cũng nhịn không được nữa ai oán một tiếng.