Chương 71 : Nữ tử thanh lâu
Editor : Ha Ni Kên
"Phải." Khấu Tử Mặc không hề phủ nhận.
Lời nói của Mao thị vẫn dịu dàng nhẹ nhàng như trước: "Tử Mặc, không phải nương đã nói với con rồi sao? Hiện giờ con cũng lớn rồi, không còn là trẻ con như trước. Sao con không biết tị hiềm mà cứ tùy tiện đi gặp biểu ca con như thế?"
*Tị hiềm: tránh không làm việc gì đó vì sợ dễ bị nghi ngờ, hiểu lầm
Khấu Tử Mặc hạ mắt xuống, thản nhiên nói: "Nữ nhi chỉ muốn biết biểu ca có gặp chuyện gì hay không, không vào phòng của huynh ấy, cũng không nói nhiều thêm một câu. Như thế cũng không được sao?"
Tị hiềm?
Trước kia mẫu thân dẫn nàng cùng Thanh Lam đến Kiều phủ làm khách sao không dặn nàng phải biết tị hiểm? Chẳng qua cả nhà cô phụ gặp nạn, biểu ca bị hủy dung, nên mới phải tị hiềm đúng không?
Khấu Tử Mặc thông suốt mọi chuyện, hiểu rõ ràng rành mạch. Nhưng người trước mặt là mẫu thân thân sinh ra nàng, nàng chỉ có thể cười tự giễu.
Mao thị im lặng một lúc rồi mở miệng: "Tử Mặc, con đang trách nương ư?"
"Sao lại như thế được? Nữ nhi nào có dám."
"Không trách là được rồi. Con phải hiểu rằng, Kiều gia giờ không còn như trước, gương mặt của biểu ca con còn bị thương ---"
"Cho nên đến xem tình hình một chút cũng không được ư?" Rốt cục Khấu Tử Mặc không nhịn được nữa mà mỉa mai một câu.
Sắc mặt Mao thị nguội lạnh: "Kiều Mặc là ngoại tôn tử ruột thịt của phụ thân ngươi. Trưởng bối như chúng ta chắc chắn sẽ chăm sóc tử tế cho huynh muội chúng nó. Chuyện này cũng không phải chuyện mà một cô nương như ngươi cần quan tâm."
Khấu Tử Mặc chỉ khẽ nhếch đôi môi đỏ, cũng không mở miệng nói gì.
Mao thị phất phất tay, đuổi Khấu Tử Mặc đi ra ngoài rồi thở dài thườn thượt.
Vì trong danh tự của trưởng nữ cũng có chữ 'Mặc' như Ngọc Lang Kiều gia nên hồi nhỏ con bé bị không ít các vị trưởng bối hai phủ trêu ghẹo.
Kiều tiên sinh là đại nho nổi danh khắp thiên hạ. Kiều đại nhân giữ chức vị quan trọng trong triều. Kiều công tử tuấn tú lịch sự. Lão phu nhân Kiều gia thuộc dòng dõi hoàng tộc. Là mẫu thân, tất nhiên bà rất tán thành chuyện tốt này của nữ nhi.
Chỉ là sau trận hỏa hoạn ấy, bà không thể không lo lắng.
Nghĩ đến tính tình bướng bình của trưởng nữ, tạm thời Mao thị không nói ra ý định với Quan Quân Hầu.
Nghe nói Quan Quân Hầu còn xin nghỉ một năm để giữ đạo với thê tử. Việc này vẫn còn nhiều thời gian.
Khấu Tử Mặc đi thẳng đến hoa viên, từ xa đã trông thấy muội muội Khấu Thanh Lam cùng Kiều Vãn đuổi bươm bướm, nàng liền tựa vào cây yên lặng đứng nhìn.
Khấu Thanh Lam nhìn thấy nàng bèn đưa gậy bắt bướm cho Kiều Vãn, phân phó nha hoàn chơi cùng biểu cô nương rồi xách váy bước vội về chỗ nàng.
"Đại tỷ, mẫu thân có nói gì tỷ không?"
"Không có gì."
"Không có gì là tốt rồi."
Hai tỷ muội đứng dưới tán lá, một lúc lâu sau Khấu Tử Mặc mới nhẹ giọng hỏi: "Đại tỷ, tỷ nhìn thấy biểu ca mà không sợ à?"
Rõ ràng Đại tỷ rất nhát gan.
Khấu Tử Mặc vân vê vạt áo, thản nhiên nói: "Có gì đáng sợ đâu. Biểu ca không phải vẫn là biểu ca sao?"
"Nhưng mà không phải như thế. Gương mặt của biểu ca ---"
Khấu Tử Mặc quay đầu nhìn sang Khấu Thanh Lam: "Muội muội sợ huynh ấy à?"
"Muội á?" Khấu Thanh Lam giật mình, sau đó ngọt giọng đáp: "Tất nhiên là muội không sợ. Biểu ca vẫn hiền lành dịu dàng như trước mà."
"Thế nên tỷ cũng không sợ." Khấu Tử Mặc thản nhiên cười. Nhìn thấy vì bắt mãi không được con bướm nào mà Kiều Vãn chán nản ném cây vợt xuống đất rồi đi về phía các nàng, nụ cười của nàng càng sâu hơn.
"Nhưng mà ---" Khấu Tử Mặc thấy Kiều Vãn đến gần thì ngừng câu chuyện, lặng lẽ thở dài.
Biểu ca cho dù bị hủy dung thì vẫn tốt như trước đây. Tất nhiên là nàng không sợ. Nhưng tỷ tỷ thì không giống nàng, tỷ tỷ vẫn muốn ---
Kiều Vãn chạy đến gần thì hai tỷ muội ăn ý không nhắc đến Kiều Mặc nữa, dẫn tiểu biểu muội đi xem mấy mẫu khuôn thêu.
Thiệu Minh Uyên đi ra khỏi phủ Thượng Thư. Chàng vừa dắt ngựa qua một lối ngoặt thì đột ngột dừng lại, dùng mũi chân khảy một hòn đá lên rồi đá hòn đá bay như chớp về một hướng.
Một tiếng thấp giọng kêu đau truyền đến, Thiệu Minh Uyên sải bước đi qua, nhìn xuống một nam tử trẻ tuổi đang ngồi bệt xuống đất.
Nam tử trẻ tuổi này mặt mày bình thường, y phục gọn gàng, bên cạnh là một cây đòn gánh đựng nào là son phấn bột nước, kim chỉ đồ chơi linh tinh sặc sỡ nhiều màu. Nhìn qua thì đúng là một người bán hàng rong đi khắp các hang cùng ngõ hẻm.
"Ôi chao. Cái kẻ này đi đứng thế nào vậy, chân có tật à?" Nam tử trẻ tuổi bên cạnh đứng bật dậy oán trách.
Thiệu Minh Uyên nhấc chân đá nhẹ, nam tử trẻ tuổi mặt mũi bình thường lại ngã bộp xuống đất.
"Ngươi. Ngươi ---"
Thiệu Minh Uyên ngồi xổm xuống, gằn từng chữ: "Trở về nói với chủ tử của các ngươi rằng, ta không thích có cái đuôi tò tò theo sau. Nếu có lần nữa thì không chỉ đơn giản là một cước đá chân đâu."
Thiệu Minh Uyên rời mắt chuyển xuống dưới, nam tử trẻ tuổi theo phản xạ che kín đũng quần.
Thiệu Minh Uyên: "..." Bình thường Cẩm Y Vệ đều nhằm vào đấy mà trừng phạt thuộc hạ sao?
Nam tử trẻ tuổi ngượng ngùng buông tay, nghĩ ngợi một hồi cảm thấy không thể đánh mất oai phong của Cẩm Y Vệ được, liền trưng ra vẻ tàn nhẫn nói: "Thiệu Tướng quân, ngươi muốn cản đường Cẩm Y Vệ chúng ta à?"
Ánh mắt Thiệu Minh Uyên trong trẻo nhưng lạnh lùng, thản nhiên đứng lên nói: "Quay về chuyển lời của ta với đại nhân của các ngươi rằng: hắn thực sự muốn cản đường Thiệu Minh Uyên ta à?"
Nói mấy lời này xong thì Thiệu Minh Uyên xoay người lên ngựa, cũng không ngoái đầu lại mà đi thẳng về phía trước.
Tiếng vó ngựa nền cộc cộc xuống mặt đất. Nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm, Thiệu Minh Uyên mệt mỏi cười cười.
Đợi chàng đi xa, nam tử trẻ tuổi mới đứng lên, luồn lách qua hàng chục ngõ hẻm rồi mới trở về nha môn của Cẩm Y Vệ bẩm bảo Giang Viễn Triều.
"Đại nhân, cái tên Quan Quân Hầu kia quá kiêu ngạo! Thế mà hắn dám uy hiếp Cẩm Y Vệ chúng ta! Ngài yên tâm, lần tới thuộc hạ sẽ giả thành kẻ ăn xin, tuyệt đối sẽ không bị hắn phát hiện ra ---"
"Không cần."
"Đại nhân?"
Giang Viễn Triều nhếch miệng: "Sau này không cần đi theo hắn nữa."
Nam tử trẻ tuổi còn muốn cự nự thêm thì Giang Viễn Triều liếc hắn rồi nói: "Thiệu Minh Uyên cũng không phải mấy kẻ bất tài vô tích sự ngươi theo dõi trước đây. Sau này không cần đi theo để lại phải mất mặt xấu hổ!"
"Dạ." Nam tử trẻ tuổi không cam tâm mà đáp.
Lúc này có một Cẩm Y Vệ trẻ tuổi đi vào, thấp giọng nói: "Đại nhân, chuyện đại nhân lệnh thuộc hạ đi dò xét cách đây không lâu đã có manh mối."
Giang Viễn Triều gật đầu, liếc nam tử trẻ tuổi kia một cái. Nam tử trẻ tuổi vội vàng chạy ra đóng cửa lại.
Giang Viễn Triều cố nhẫn nhịn, giải thích: "Giang Hạc, ý của ta là, cho ngươi lui!"
Giang Hạc ai oán liếc nhìn Giang Viễn Triều rồi vừa đi ra vừa nói thầm: "Đại nhân không thế càng ngày càng bất công như thế được. Sai thuộc hạ đi theo cái tên sát thần Quan Quân Hầu kia nhưng lại phái Giang Lâm đi điều tra thanh lâu ở phương Bắc!"
Giang Viễn Triều đứng phía sau thản nhiên giải thích: "Bởi vì tướng mạo Giang Lâm tuấn tú hơn ngươi."
Giang Hạc: "..." Bây giờ đi đến thanh lâu cũng phải dựa vào tướng mạo ư?
Người trẻ tuổi bị tổn thương sâu sắc căm phẫn đóng cửa lại.
Mắt không thấy thì tâm không phiền!
"Nói rõ xem nào."
"Đại nhân, thuộc hạ tra ra rằng, hóa ra Đại Đô Đốc tức giận Giang Ngũ gia vì ngài ấy dính líu đến một vị nữ tử thanh lâu tên là Oanh Oanh ở Bắc Định Thành."
"Nữ tử thanh lâu?"
"Vâng. Trước đó không lâu vị nữ tử thanh lâu kia đã qua đời, nghe nói là do nhiễm bệnh nặng mà chết, sau đó người ta ném xác tới bãi tha ma. Chỉ có điều ---"
"Chỉ có điều gì?"
Giọng Giang Lâm trầm giọng xuống: "Thuộc hạ tình cờ phát hiện hình như có người khác cũng đang dò hỏi về chuyện của nữ tử thanh lâu kia."
Nụ cười của Giang Viễn Triều vụt tan, cuối cùng mới nghiêm túc đứng dậy: "Thật không?"
Mọi chuyện càng ngày càng thú vị.
Chương 72 : Thế giới khác biệt
Editor : Ha Ni Kên
Trong đầu Giang Viễn Triều hiện lên bộ dáng của Giang Ngũ.
Vóc dáng cao gầy, mặt mày sâu xa, mùi khoằm như mỏ ưng. Chỉ cần hắn đưa mắt nhìn, chưa kịp làm gì, cũng đủ khiến người ta phải sợ mất hồn vía.
Một người như vậy lại dây dưa cùng một nữ tử thanh lâu? Thậm chí còn có thể làm nghĩa phụ tức giận?
Giang Viễn Triều không tin cái cớ này một chút nào.
"Lại đi theo dõi cho kỹ đi, có chuyện gì xảy ra thì ngay lập tức bẩm báo cho ta."
"Dạ." Giang Lâm đáp, xoay người đẩy cửa bước ra ngoài, lại thấy Giang Hạc đứng ở cửa.
"Lăn vào đây xem nào." Giang Viễn Triều thản nhiên nói.
Giang Hạc vội vàng tiến vào, Giang Viễn Triều nhíu mày: "Nếu không có lý do chính đáng thì tự mình đi lĩnh phạt đi."
Giang Hạc rụt cổ lại, thấp giọng: "Đại nhân, thuộc hạ nhớ ra một chuyện. Hình như Quan Quân Hầu bị thương trước khi ra khỏi phủ Thượng Thư."
"Bị thương?"
"Dạ. Hắn lấy tay giữ khăn tay trên bả vai. Lúc đến gần thuộc hạ còn có thể ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt."
"Ồ, tin tức này không tồi." Mặt mày Giang Viễn Triều giãn ra.
Giang Hạc phấn chấn hơn hẳn, xoa xoa tay: "Đại nhân, chúng ta đối phó với tên tiểu tử kia như thế nào bây giờ ạ?"
Giang Viễn Triều nhìn lướt qua tên thuộc hạ ngu ngốc, chỉ hận sắt không rèn được thép: "Đối phó cái gì? Biết được Quan Quân Hầu bị thương thì có thế đối phó hắn rồi à? Ngươi nghĩ hắn truyền lời cho ngươi như thế là có ý gì?"
Thiệu Minh Uyên dám nói như vậy tất nhiên là vì không thèm để Cẩm Y Vệ vào mắt.
Cẩm Y Vệ là tai mắt của Hoàng Thượng, nếu Hoàng Thượng không có chủ ý gì với Quan Quân Hầu, Cẩm Y Vệ chỉ có thể án binh bất động.
Quả nhiên Thiệu Minh Uyên không phải là tên vũ phu đầu đất chỉ biết đánh giặc.
"Cái đó..." Giang Hạc á khẩu không biết trả lời thế nào, nghĩ thầm: Nếu đại nhân thấy tin Quan Quân Hầu bị thương là vô dụng thì tin như thế nào mới là tin tốt chứ?
Giang Viễn Triều liếc mắt là biết ngay thuộc hạ đang nghĩ gì, nâng mắt nói: "Vui từ trong ra ngoài, hả?"
"Vâng, vâng." Giang Hạc khóc không ra nước mắt lui ra ngoài, ngầng đầu lên trời.
Từ ngày hồi kinh đại nhân càng ngày càng kỳ lạ.
Chả nhẽ là đến tuổi lấy vợ rồi à?
Bớt đi tiếng ồn ào của đám thuộc hạ, căn phòng trở nên yên lặng trở lại. Giang Viễn Triều đan tay ra sau đầu nằm ngửa nhìn lên trần nhà.
Thiệu Minh Uyên bị thương do Kiều công tử ư?
Đúng là thất sách, nếu biết trước thì hắn sẽ tự mình đi theo dõi để xem Thiệu Minh Uyên bị Kiều công tử làm bị thương như thế nào.
Giang Viễn Triều ngồi thẳng dậy, ngón tay thon dài nhấp nước trà coi như bút, vạch lên bàn vài nét.
Chữ hắn không đẹp lắm.
Sau khi được nghĩa phụ nhận nuôi thì hắn mới tập viết chữ. Cẩm Y Vệ biết chữ là đã hiếm lắm rồi, chữ của hắn nổi bật so với đám huynh đệ rất nhiều rồi.
Nhưng mà vẫn còn lâu mới so được với đám công tử thế gia, có khi so với Thiệu Minh Uyên còn không bằng.
Không đúng, là do hắn quên mất, Thiệu Minh Uyên vốn là con nhà huân quý, vốn dĩ đã mang danh công tử thanh quý, nhưng chiến công hiến hách của tên đó làm cho người ta quên