Chương 91: Tình hình trong triều
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Chuyện của bá tổ mẫu rất gấp, ngươi sẽ giúp chứ?
Khương lão phu nhân ung dung nhìn thiếu nữ trước mặt.
Bà không cho rằng người thiếu nữ này dám mở miệng nói "không".
Dù cho hiện tại lễ giáo không còn hà khắc như trước, nhưng chỉ một chứ "hiếu" thôi vẫn có thể đè chặt đám tiểu bối không sao nhúc nhích được, chưa kể, bà cũng không đơn thuần là trưởng bối cùng một nhà.
Đông Tây Lê phủ, chính là hai phủ của hai anh em ruột.
Đặng lão phu nhân thấp thỏm trong lòng.
Trước giờ Tam nha đầu chỉ biết sợ chứ không có kính trọng Hương Quân. Nhưng Hương Quân đã nói đến nhường này, nếu Tam nha đầu từ chối cũng không lấy làm gì hay ho.
Kiều Chiêu dáng người thẳng tắp, cười nhẹ: "Đương nhiên rồi."
Khi còn nhỏ, mẫu thân dạy dỗ nàng vô cùng nghiêm khắc. Nàng học lễ nghi quy củ khắt khe đến mức lắm khi bải hoải muốn chết. Tổ mẫu rất tán thành với sự nghiêm khắc của mẫu thân nàng, thế nhưng tính tình của nàng lại có phần giống tổ phụ, lòng nàng ít khi nào chịu nổi những rằng buộc dù chỉ nhỏ nhất.
Cho đến một ngày, tổ mẫu nắm tay nàng thật chặt, mãi một hồi lâu mới nói rằng: Thành thạo lễ nghi quy cũ là để chặn miệng lưỡi thế gian, chứ không phải để trói buộc bản thân mình.
Mà tổ phụ càng thẳng thừng hơn: lúc còn nhỏ nắm chắc mấy cái lễ con con này trong tay, sau này mới có thể thành thạo lách qua những lỗ hổng những sơ hở, chẳng còn gì đáng để bận tâm.
Từ đấy nàng không còn kêu khổ nữa.
Kiều Chiêu dứt khoát đáp ứng như vậy, khiến cho Khương lão phu nhân cảm giác vừa đấm vào bịch bông, ngớ người rồi mới nói: "Bá tổ mẫu biết mà, Chiêu Chiêu của chúng ta hiếu thuận vô cùng."
Bà vỗ vỗ tay Kiều Chiêu: "Cứ vậy nhé, bá tổ mẫu chờ tin tốt từ ngươi."
Khương lão phu nhân rời ngay khỏi Tây phủ. Trong mắt bà, nước trà Tây phủ đãi khách còn không bằng trà cho hạ nhân uống ở Đông phủ. Mục đích hôm nay đã đạt được thì hà tất phải ở lâu thêm. Sau khi nói qua loa vài câu với Đặng lão phu nhân thì bà vội đứng dậy cáo từ.
Đặng lão phu nhân tiễn Khương lão phu nhân xong thì quay về nói chuyện với Kiều Chiêu sau bức bình phong, thở dài: "Chiêu Chiêu à, sau cháu có thể thoải mái đồng ý như vậy?"
Nói xong chợt cảm thấy không ổn, bà lại thở dài: "Làm khó cháu quá!"
Trưởng bối đến tận nơi nhờ vả, một đứa trẻ mới mười ba tuổi làm sao mà biết cách khéo léo ứng đáp đây? Cứ cho là vị thần y nổi danh khác người kia nhận Chiêu Chiêu là nghĩa tôn nữ, nhưng Chiêu Chiêu dễ dàng bằng lòng nhận lời nhờ vả của người khác như vậy có khi sẽ làm thần y không vui.
Kiều Chiêu chớp chớp hàng mi, đôi mắt trong suốt không có chút sợ hãi nào, cười: "Tổ mẫu, người muốn bá tổ mẫu được khỏi bệnh không?"
Đặng lão phu nhân bị hỏi ngẩn cả người, nghiêm túc nhìn Kiều Chiêu hơn hẳn.
Lời tôn nữ hỏi thật là thú vị.
Kiều Chiêu thản nhiên nhìn vào mắt Đặng lão phu nhân.
Nhất định, nàng phải xem xét rõ ràng thái độ của Đặng lão phu nhân. Suy cho cùng, Đặng lão phu nhân mới là tổ mẫu của Lê Chiêu.
Nếu Đặng lão phu nhân coi trọng tình nghĩa những năm nay giữa Đông phủ và Tây phủ, muốn Khương lão phu nhân được khỏi bệnh mắt; thì vì bản thân đang chiếm lấy thân thể của tiểu cô nương Lê Chiêu, nàng sẽ mời Lý gia gia giúp một phen.
Nhỡ mà Lý gia gia không muốn giúp, thì thuật châm cứu loại bệnh chứ gì, nàng cũng tự mình làm được.
Nhưng nếu trong thâm tâm Đặng lão phu nhân cũng không muốn, ngại vì miệng lưỡi người đời mới không dám nói thẳng ra, vậy thì nàng việc gì phải làm việc đôi bên không thuận lòng.
Ít nhất thì trong lòng nàng hoàn toàn không có chút cảm tình nào với vị lão phu nhân Đông phủ kia.
Chỉ bằng mấy hành động của Khương lão phu nhân ở Đại Phúc Tự, đã đủ hiểu đây là một người không từ thủ đoạn để đạt được lợi ích cho mình, kể cả có phải hy sinh người khác. Nàng không giúp chữa khỏi bệnh mắt một người như vậy, xét theo một mặt nào đấy, chẳng phải là đang làm việc thiện tích đức sao?
"Chiêu Chiêu à, tổ mẫu không hiểu rõ ý của cháu." Một lúc sau Đặng lão phu nhân ôm lòng thắc mắc nói với Kiều Chiêu.
Kiều Chiêu ôm tay Đặng lão phu nhân, giống như những tiểu cô nương ngây thơ khác, tủm tỉm cười: "Nếu tổ mẫu muốn, cháu sẽ đi xin Lý gia gia ngay lập tức. Nếu tổ mẫu không muốn, cháu sẽ mặc kệ."
Đặng lão phu nhân á khẩu.
Nha đầu này, sao lại ném củ khoai nóng sang đây rồi?
Hỏi bà có muốn không hả?
Tất nhiên là bà không muốn rồi!
Hai con của bà, đứa lớn soạn sách ở Hàn Lâm Viện, đứa nhỏ làm quan ngoài kinh thành. Con dâu cháu chắt đúng là bình thường cũng thi thoảng có chút va chạm, cuộc sống cũng không phải là dư dả. Nhưng được cái an ổn yên vui.
Vị Hương Quân Đông phủ kia chỉ hận không thể làm mọi cách nâng nhi tử đang làm Thị Lang của mình lên một bậc.
Vị Khấu Thượng Thư Hình bộ kia tuổi đã cao, chắc cũng sắp đến lúc trí sĩ*. Vị trí Thượng Thư Hình bộ kia như chiếc bánh bao nóng nghi ngút hương thơm, biết bao kẻ đói khát thèm thuồng chầu chực.
*về hưu
Bà là người không hiểu nhiều về tình hình chính sự bên ngoài, nhưng thi thoảng, con lớn càu nhàu đôi ba câu, bà cũng hiểu triều đình đang rơi vào tình thế vô cùng nguy hiểm.
Thủ Phụ Lan Sơn tại nội các một tay che trời đã nhiều năm nay. Thứ Phụ Hứa Minh Đạt dần dần xây dựng xong vây cánh vững chắc. Duệ Vương và Mộc Vương khắp nơi đối chọi phân đua. Hoàng Thượng một lòng tu đạo thì lần lừa mãi không lập Thái tử.
Bà từng nghe con lớn trách mắng rằng: Thủ Phụ một phe, Thứ Phụ một phe, Duệ Vương Mộc Vương mỗi người cũng có một phe. Chưa kể đến còn những kẻ trung lập, những tên nằm vùng. Triều đình vốn tốt đẹp như vậy lại trở nên tối tăm hỗn loạn. Nhiều chính lệnh* được ban ra không phải vì dân vì nước mà chỉ là kết quả của bàn cờ lắm kẻ cầm quân này. Khó trách, kể cả đám giặc Oa trước đây bị Đại Lương coi thường, giờ cũng thành một mối họa lớn cho đất nước.
*Lệnh nhà nước
*Thủ phụ: Đại học sĩ đứng đầu Nội Các, thời Minh Thanh có thể coi là Tể tướng.
Con lớn từng nói: Khấu Thượng Thư ở phe trung lập. Đường huynh bên Đông phủ dưới quyền Khấu Thượng Thư, cũng tạm coi như ở thế trung lập.
Một khi Lê Quang Nghiên muốn tiến xa hơn, ngay cả một phụ nhân cả ngày quanh quẩn trong nhà không hiểu sự đời như bà cũng biết, chắc chắn sẽ phải chọn một phe để theo. Nếu Hương Quân hết tật ở mắt, tinh thần thể lực dồi dào, đến lúc đó, chẳng lẽ còn không làm mọi cách để bật con mình lên xa hơn?
Tây phủ Đông phủ xương cốt liền nhau, chẳng thể tách rời. Nếu phe Đông phủ theo thắng thì hưởng được ké không biết bao nhiêu hào quang. Nhưng nếu lỡ chọn sai, thì xui xẻo nối tiếp xui xẻo. Một nhà già trẻ lớn bé của bà đang yên đang lành sống thế này, không dưng chạy đi đánh bạc cùng Đông phủ. Như thế thì ai mới cần chữa bệnh đây?
Không muốn. Không muốn. Lão phu nhân một trăm lần đều không muốn!
Nhưng những lời này, khó lòng mà nói thẳng với tôn nữ được.
Bà không muốn cho vị chị em dâu bên Đông phủ được khỏi bệnh, tôn nữ nghe xong sẽ nghĩ gì về bà? Chẳng lẽ lại muốn biến mình thành một lão thái bà lòng dạ nhỏ nhen nham hiểm độc ác ư?
Đặng lão phu nhân nhìn tiểu tôn nữ đang mỉm cười, thở dài thườn thượt.
Nha đầu này, sao lại hỏi bà câu khó thế này cơ chứ?
"Chiêu Chiêu à, thế cháu nói cho tổ mẫu biết, cháu có muốn không?"
Kiều Chiêu không hề do dự, đôi mắt mở to chẳng chút ngần ngại, thản nhiên nói: "Không muốn."
Đặng lão phu nhân: "..." Tại sao đứa nhỏ này lại thẳng thắn một cách đáng yêu đến thế cơ chứ!
"Cháu thấy rằng, nếu Hương Quân vẫn còn phải lo cho đôi mắt, sẽ không tiện đi xã giao bên ngoài, cuộc sống của Tây phủ chúng ta sẽ an ổn hơn."
Đặng lão phu nhân đột ngột thay đổi sắc mặt, kinh ngạc nhìn Kiều Chiêu.
Lời của Tam nha đầu là có ý gì? Chả nhẽ lại giống những gì bà đang nghĩ?
Không thế nào! Tam nha đầu mới bao nhiêu tuổi mà có thể nghĩ đến mức đấy?
Nhưng vẻ mặt thiếu nữ trước mặt thản nhiên bình tĩnh, giọng nói cương quyết, Đặng lão phu nhân không tài nào đưa ra nổi kết luận cho mình.
Chẳng lẽ, Tam nha đầu trước đây không cách nào hòa thuận vui vẻ với các tỉ muội trong nhà, giờ lại có cái nhìn nhạy bén về đại cuộc như vậy?
"Nha đầu này, nói một hồi làm tổ mẫu cũng hồ đồ theo. Sao lại an ổn với không an ổn cơ chứ?"
Kiều Chiêu lắc nhẹ cánh tay Đặng lão phu nhân, giống như những tiểu cô nương không muốn rời xa tổ mẫu, nháy mắt nói: "Đại đường bá bên Đông phủ được phái đi điều tra vụ án, không biết bao giờ mới trở lại đây?"
Ánh mắt Đặng lão phu nhân đột nhiên sâu lại.
Đúng lúc này lại nhắc đến Lê Quang Nghiên, nha đầu này đúng là tường tận hết thảy!
Chương 92: Đồng liêu của phụ thân đại nhân
Edit & Beta: Ha Ni Kên
"Phải, tổ mẫu cũng cảm thấy cuộc sống an ổn bình yên vẫn tốt hơn."
Có mấy lời nếu hai bên đều đã tự hiểu thì không nhất thiết phải nói ra. Vị trí của Kiều Chiêu trong lòng Đặng lão phu nhân lại có sự thay đổi.
Một cô nương hiểu rõ tình hình đại sự bên ngoài, dẫu quản sự trong nhà có chút vấn đề, thì cũng vẫn có thể an ổn mà sống qua ngày.
Đặng lão phu nhân dịu dàng nhìn cháu gái nhỏ, thở dài trong lòng: Tôn nữ của bà rõ ràng là một khối ngọc thô chưa được mài dũa cẩn thận. Tiếc rằng người ngoài không có mắt, không biết rằng cưới được một nàng dâu như vậy mới thực sự có phúc.
Thôi, dẫu Tam nha đầu có bị tổn hại danh tiết, nếu có phải ở nhà đến già, chưa biết chừng lại còn là phúc cho con cháu Lê gia sau này.
Một khi Đặng lão phu nhân đã có suy nghĩ này, tất nhiên sẽ không đối xử với Kiều Chiêu như những tôn nữ bình thường khác. Bà vỗ vỗ tay nàng, nói: "Nếu đã vậy, Chiêu Chiêu định làm thế nào với việc Hương Quân nhờ cậy?"
Kiều Chiêu nháy mắt: "Sang ngày mai cháu sẽ cử người đến phủ Duệ Vương cầu kiến thần y."
Đặng lão phu nhân ngẩn người.
"Tổ mẫu thấy thần y rất quan tâm đến cháu. Nếu cháu cử người đi mời, chắc sẽ đồng ý chứ?"
Kiều Chiêu cười phá lên: "Trước hết cứ đến phủ Duệ Vương mời người, có gì ta tính tiếp."
Ngày mai có đến phủ Duệ Vương chắc cũng chẳng mời được thần y đâu.
Lý gia gia nói bậc thềm phủ Duệ Vương cao, khó vào, bảo nàng có chuyện gì thì liên lạc Thiệu Minh Uyên, là muốn thăm dò xem nàng có nhận ra Thiệu Minh Uyên hay không. Nhưng cũng muốn ám chỉ cho nàng rằng: sau này Lý gia gia sẽ không tiếp tục ở lại phủ Duệ Vương.
Quen biết Lý gia gia mười mấy năm, nàng rất hiểu tính cách của ông.
Những nơi như phủ Duệ Vương, chính là chỗ mà Lý gia gia ghét nhất. Hôm nay vất vả lắm mới chờ được Thiệu Minh Uyên đến nhờ vả, không vội vàng nhờ Thiệu Minh Uyên giúp trốn thoát một phen mới là lạ.
Dù cho Duệ Vương có đang mắc bệnh gì, đều sẽ không vui nếu Lý gia gia chuồn mất. Ngày mai nàng cử người đến mời, chọc phải Duệ Vương, có kết quả tốt mới là lạ.
Mà vai trò của nàng trong việc này cũng đã hoàn thành. Vị Hương Quân Đông phủ kia có muốn dùng thân phận trưởng bối để nạt nàng thì cũng chẳng để làm gì. Dù sao