Thiều Quang Đến Chậm

- Chương 120


trước sau

Chương 116: Say rượu
Editor: Ha Ni Kên
"Tửu lầu ư?" Bọn côn đồ ngớ người, trố mắt nhìn nhau rồi cười phá lên.
Thiệu Minh Uyên giữ chức cao từ lâu, cho dù chàng rất ôn hòa, nhưng bình thường cũng không có kẻ nào dám cười như thế trước mặt chàng.
Tướng quân trẻ tuổi cau mày.
Kẻ cầm đầu đám côn đồ ngửi thấy mùi rượu tản mát trên người chàng, cười khẩy: "Ta nói vị huynh đệ này, ngươi uống nhiều quá rồi à? Đến thanh lâu cũng không nhìn ra à?"
Thanh lâu?
Thiệu Minh Uyên ngẩn người, ngẩng đầu nhìn lại.
Hóa ra đây chính là thanh lâu trong truyền thuyết à?
Kẻ cầm đầu đám côn đồ kia vỗ vỗ vai Thiệu Minh Uyên: "Có vẻ vị huynh đệ đây chưa đến bao giờ hả? Nào nào, lần đầu tiên thì ta sẽ ưu đãi cho huynh!"
Thiệu Minh Uyên vội vàng tránh ra. Vị Tướng quân từng chỉ huy thiên quân vạn mã đối đầu quân địch giờ đây cảm thấy khá lúng túng: "Xin lỗi, nhìn nhầm rồi."
Chàng nói xong dắt ngựa đi mất, đi được vài bước thì dứt khoát ngồi lên ngựa nhanh chóng phóng đi.
Mấy tên côn đồ ngẩn người, nhìn về kẻ cầm đầu: "Lão đại, tha cho tên tiểu tử kia à?"
Tên cầm đầu cười lạnh: "Không thả thì làm gì? Các ngươi nghĩ tiểu tử kia dễ động vào à?"
Mấy người cúi đầu nhìn cây gậy bị cắt thành hai khúc, đồng loạt lắc đầu."
Nữ tử đón khách kia thong thả đứng thẳng lại, xoa xoa cổ tay: "Hóa ra lại là là một ca ca ngây thơ. Thật là tiếc!"
Kẻ cầm đầu cười: "Tiếc cái gì? Tên tiểu tử đầu đất kia làm sao biết thương hoa tiếc ngọc như các ca ca đây –"
Nữ tử đẩy tay côn đồ ra, phe phẩy khăn tay: "Đi đi, nhanh về đi. Mấy người đứng đây khách cũng chả dám vào."
Trước lầu Bích Xuân lại khôi phục vẻ náo nhiệt ồn ào.
Thiệu Minh Uyên cưỡi ngựa một mạch về phủ Tĩnh An Hầu. Đến trước cửa thì nhảy xuống ngựa, có hạ nhân chạy đến đón dây cương, cung kính: "Nhị công tử, người đã về ạ."
Thiệu Minh Uyên gật đầu, đi vào.
Tửu lượng của chàng không kém. Nhưng hôm nay mang nhiều tâm sự, ngồi với bạn tốt cũng thoải mái uống, lúc này cũng ngà ngà say. Cũng may chàng có định lực mạnh, vẫn đi đứng nghiêm chỉnh như người thường, chẳng qua mùi rượu khắp người thì không giấu được ai.
Có kẻ lặng lẽ đi thông báo cho phu nhân Tĩnh An Hầu Thẩm thị: "Bẩm phu nhân, Nhị công tử vừa về. Hình như uống rất nhiều rượu."
"Uống rượu?" Ánh mắt Thẩm thị lóe lên, hỏi lại: "Có say không?"
"Trông có vẻ tỉnh tỉnh hơn ạ, nhưng cả người đầy mùi rượu."
Thẩm thị nghĩ một chút rồi sai một bà tử: "Mời Nhị công tử đến đây, bảo là ta có chuyện muốn nói với hắn."
Bà tử lĩnh mệnh đi mất, Thẩm thị quay sang nói với Hoa ma ma tâm phúc: "Sắp xếp cho cái thứ vừa được mua về kia cho tử tế."
"Dạ."
Chờ Hoa ma ma đi rồi, Thẩm thị chỉ vào lư hương phân phó đại nha hoàn Tố Điệp: "Hương này hơi loãng. Nhỏ mấy giọt hương tường vi Hoa ma ma vừa mua về vào đi."
Tố Điệp vội vàng lấy hương tường vi ra, nhỏ vài giọt vào lưu hương.
Lửa than trong lư hương không tắt, chẳng bao lâu sau từ miệng lư hương tản ra hương tường vi luẩn quẩn trong phòng.
Tố Điệp vừa cất mấy hộp hương liệu, vừa khen: "Phu nhân, hương tường vi này thật thơm. Nô tỷ nghe nói hương liệu như vậy quý hơn vàng ấy chứ, hình như mua từ ngoài biển."
Thẩm thị cười gằn: "Rất thơm. Được rồi, ngươi ra cửa chờ đi, khi nào Nhị công tử đến thì đưa nó vào."
Tố Điệp dạ một tiếng rồi lui ra.
Thẩm thị dựa vào ghế Thái sư, khóe miệng nhếch lên.
Cái đứa lòng dạ lạnh bạc như thế mà cũng uống rượu à? Đúng là ông trời giúp đỡ.
Tầm một khắc sau, Tố Điệp nói vọng vào: "Phu nhân, Nhị công tử đến ạ."
"Mời nó vào."
Không lâu sau Thiệu Minh Uyên đi vào, hành lễ: "Mẫu thân."
"Sao muộn thế rồi mới về?"
"Gặp gỡ mấy vị bằng hữu ạ."
Thẩm thị không vui: "Trong nhà nhiều chuyện như vậy, sau này bớt ra ngoài lang thang đi."
Thiệu Minh Uyên không đáp.
Chán ghét theo thói quen dâng lên, Thẩm thị âm thầm nén nhịn, thờ ơ nói: "Hôm nay gọi ngươi tới là muốn hỏi một chuyện. Ngày hạ táng Kiều thị, ngươi có ý kiến gì về người giương cờ ôm tro không?"
Thiệu Minh Uyên ngớ người, hỏi Thẩm thị: "Chuyện này mẫu thân đã bàn với phụ thân chưa?"
Theo như phong tục Đại Lương, người giương cờ ôm tro cho người mất được công nhận là người thừa kế.
Thẩm thị cười gằn: "Ta còn không biết cha ngươi à? Tất nhiên cái gì cũng nghe theo ý ngươi rồi. Chẳng thà hỏi thẳng ngươi, bớt phiền."
"Chúng con không có con." Thiệu Minh Uyên cúi mắt, từ từ nói.
"Bởi vì các ngươi không có nên ta mới hỏi ngươi!" Thẩm thị nhấn mạnh, bắt đầu mất bình tĩnh.
Thiệu Minh Uyên ngước mắt lẳng lặng nhìn Thẩm thị.
Thẩm thị tránh ánh mắt chàng, nhấc chén trà lên nhấp một ngụm.
"Con sẽ tự làm."
"Khụ khụ khụ --" Thẩm thị bị sặc, ho lấy ho để.
Đại nha hoàn Tố Điệp đứng bên cạnh vội vàng vỗ lưng cho bà.
Thẩm thị cũng không vội, trợn mắt nhìn Thiệu Minh Uyên: "Ngươi nói cái gì cơ?"
"Con sẽ tự làm." Thiệu Minh Uyên bình tĩnh.
"Câm miệng!" Thẩm thị vỗ tay lên bàn, giận dữ: "Ta và phụ thân ngươi còn chưa chết đâu, ngươi nói cái gì thế đồ khốn nạn này?"
Bà chậm lại, lạnh lùng nói: "Đại ca ngươi có hai người con. Đông ca nhi là trưởng tử thì không được rồi, để Thu ca nhi đi. Thu ca nhi năm nay cũng có bốn tuổi thôi."
Thiệu Minh Uyên lặng lẽ nghe lời Thẩm thị, lòng lạnh dần.
Chàng có tước vị trên người, mẫu thân đây là đang muốn ép chàng sau này truyền lại tước vị cho cháu chàng à?
Hai chữ tước vị, trước giờ vẫn như xương bàn chân không rời khỏi số mệnh của chàng.
Thuở thiếu thời, huynh trưởng của chàng chẳng phải vì tước vị, sợ chàng đoạt tước thế tử của huynh ấy mà đề phòng chàng khắp nơi còn gì.
Có lẽ, ban đầu, nếu không phải vì không còn đường nào khác, có lẽ chàng cũng không có dũng khí bôn ba vạn dặm lên đường giúp cha giết giặc.
"Ngươi thấy thế nào?"
Thiệu Minh Uyên thản nhiên. Có lẽ là do uống rượu, định lực của chàng giảm bớt, giọng nói của chàng quả quyết rõ ràng: "Thu can hi rất tốt, nhưng lại là hài tử của Đại ca, giương cờ cho Kiều thị cũng không hay, tốt nhất là cứ để nhi tử thôi. Có lẽ mẫu thân đã quên nhưng nếu người mất không con không cái thì có thể do người thân cận nhất thay thế."
Nói đến đây, chàng dừng lại, thờ ơ: "Còn có ai thân hơn so với con cơ chứ?"
Cả đời này chàng sẽ không lấy thê tử khác, tước vị cũng không phải là không truyền cho cháu, nhưng cũng không phải là do người khác buộc chàng phải cho, kể cả là mẫu thân cũng không.
Hôm nay gọi Thiệu Minh Uyên đến, Thẩm thị cũng không định quyết định chuyện đại sự này, chẳng qua lấy cớ thôi. Thứ tử rất cẩn thận, nếu không có một lý do hợp lý, nhất định nó sẽ nghi ngờ. Nhưng bà cũng thực sự suy tính như vậy, thế nên giờ phút này thấy nó kiên quyết từ chối, bà vô cùng tức giận.
Đúng là có cánh rồi thì không ai quản được!
"Người thân cận nhất là ngươi hả? Chẳng phải ngươi cũng tự tay giết nó còn gì?" Thẩm thị bâng quơ.
Thiệu Minh Uyên cảm thấy đau nhói trong lòng, nhìn Thẩm thị nhẹ giọng hỏi: "Nhi tử còn lựa chọn nào khác à?"
Là tại ai? Ai nhất quyết đẩy chàng đến tình cảnh ấy?
Cảm giác hôn mê ập đến, Thiệu Minh Uyên giơ tay đỡ trán, trán lạnh như băng.
Thẩm thị cong môi, phất tay: "Thôi, ta thấy hôm nay ngươi uống không ít rượu, chuyện này hôm khác nói tiếp. Tố Điệp, đưa Nhị công tử về."
"Không cần, con không sao. Minh Uyên xin lui."
Thiệu Minh Uyên về thư phòng theo thói quen. Cơ, choáng váng quẩn quan trong đầu. Chàng cởi áo khoác rồi nằm ngay xuống. Thế rồi mơ mơ màng màng nghe thấy ai đấy gọi ngoài cửa: "Nhị công tử, phu nhân phái nô tỳ đưa canh giải rượu đến."
Chương 117: Tức giận
Editor: Ha Ni Kên
Đây là thư phòng của Thiệu Minh Uyên, bình thường sẽ có Thiệu Tri và Thiệu Lương nghĩ ở ngay gần. Hôm nay, Thiệu Tri và Thiệu Lương đều có nhiệm vụ ra ngoài, chỉ còn mình chàng.
"Nhị công tử, nô tỳ vào nhé?"
Ngoài cửa truyền lại âm thanh mềm mại của nữ tử, giọng khẽ run run, giống như hải yêu câu hồn đoạt phách.
Thiệu Minh Uyên cảm thấy hơi nóng, kéo vạt áo ra, giọng vẫn lạnh lùng: "Khoan đã."
Chàng đứng dậy. Lúc chân chạm đất vì choáng váng mà tưởng như sắp nhũn ra. Mặc áo khoác xong chàng mới bước chậm ra cửa.
Ngoài cửa, nữ tử cúi đầu cụp mắt, cần cổ thon dài lấp loáng dưới ánh trăng.
Tiếng bước chân càng gần, ả gần như thấy được mùi rượu thấp thoáng.
Người trong phòng bước ra đến cửa, dừng lại thở vài hơi. Thế rồi đột nhiên một tiếng động truyền đến, tiếp sau là tiếng bước chân trở về.
Nữ tử xinh đẹp bưng canh giải rượu biến sắc.
Âm thanh khi này... là tiếng khóa cửa à!
Hóa ra cái vị Quan Quân Hầu nổi tiếng nhất thiên hạ vừa bảo ả từ từ, để khóa cửa à!
Nữ tử cắn môi, giọng điệu vẫn uyển chuyển yểu điệu: "Nhị công tử, có phải người uống say rồi phải không? Người mở cửa đi, phu nhân đã sai tiểu tỳ bưng canh giải rượu cho người. Nếu người không dùng, tiểu tỳ không thể nào gặp phu nhân được."
Trong phòng đã truyền lại tiếng hít thở nhè nhẹ.
Nữ tử: "..."
Ả không tin, chẳng lẽ thực sự có người nam tử ngồi im không loạn như vậy?
"Nhị công tử, người mở cửa đi ạ. Nếu người không mở, tiểu tỳ chỉ có thể chờ ở đây mãi thôi."
Một lát sau, trong nhà có tiếng bước chân vang lại, cửa phòng đột ngột được mở ra.
Ngược ánh trăng sáng, nam tử đứng sau cửa mặt mày tuấn tú, gò má rạng hồng, phong thái vô song.
Trong một giây, lòng nữ tử động liên tục, tựa như bị người kia đầu độc.
"Nhị công tử--" Ả nhếch miệng cười nhẹ nhàng, tóc đen xõa tung, lộ ra vầng trán sáng bóng trên gương mặt.
Ánh mắt Thiệu Minh Uyên căng thẳng, sau đó vẻ mặt bình tĩnh chuyển thành tức giận, nhấc cái người bưng canh ném ra sân.
"Còn bước thêm bước nữa thì ta sẽ xé xác ngươi!" Tướng quân trẻ tuổi bừng bừng sát khí, từ trên cao nhìn xuống cảnh cáo.
Thanh quý công tử dịu dàng như ánh trăng trong nháy mắt biến thành sát thần vô tình lạnh lẽo như băng, khiến cho ái một vừa nhen nhóm trong lòng nữ tử tan thành bọt khí.
Trước sát khí ngập tràn không gian, ả run cầm cập, mồ hôi nhỏ như mưa.
Thiệu Minh Uyên đóng kín cửa, ngã lên giường.
Có mẫu thân như thế à? Lại phái một nữ tử có vài chỗ giống thể tử quá cố của chàng dâng canh giải rượu!
Mẫu thân đang nghĩ gì? Muốn chàng thành cái gì?
Rượu mạnh bùng cháy trong bụng. Lửa giận và bi ai sôi sùng sục ở đáy lòng. Thế nhưng ở bụng dưới lại liên tục có một luồng hỏa khí trực trào.
Đấy là dục vọng duy nhất của nam nhân, cho dù chàng chưa chạm vào nữ nhân, chàng cũng hiểu .
Thiệu Minh Uyên ngồi dậy, tựa lưng vào vách tường lạnh như băng, thở dài.
Theo luồng suy nghĩ chậm rãi của chàng, cơn say và dục vọng đột ngột bùng lên tiên tan trong nháy mắt.
Chàng đã uống nhiều rượu, thế nhưng mẫu thân vốn lạnh nhạt lại không kịp đợi đến mai đã gọi chàng đến để bàn tang sự cho thê tử chàng, sau đấy lại còn phái người đưa canh giải rượu.
Mà nữ tử đưa canh giải rượu, lại có dung mạo giống đôi chỗ với thê tử chàng.
Trong lòng mẫu thân, Thiệu Minh Uyên chàng là kẻ ngu dốt không có suy nghĩ ư?
Mưu kế... vụng về làm sao.
Thiệu Minh Uyên châm chọc nghĩ.
Nhưng dù chàng có nghĩ đến thế nào đi

nữa, phản ứng của thân thể cũng không phải do lý trí làm chủ.
Đó không phải là đau, nó còn khó chịu hơn bất kỳ loại đau đớn nào, vừa nhức nhối thân thể, lại âm ỉ tâm can.
Thiệu Minh Uyên dứt khoát đứng dậy đến tịnh phòng, liên tục dội nước lạnh cọ rửa thân thể. Cho đến tận khi cơ thể chàng lạnh lẽo, đêm đã qua được một nửa.
Thẩm thị sau khi biết được kết quả tức đến không ngủ được. Sáng sớm hôm sau bà đã cho gọi Thiệu Minh Uyên đầu đau như búa bổ đến, phát tác ngay trước mặt Tĩnh An Hầu.
"Thiệu Minh Uyên, ngày hôm qua ta và ngươi bàn chuyện chính sự. Ngươi lớn rồi tự có chủ ý riêng, không đồng ý với ta là một chuyện. Nhưng chẳng lẽ vì thế mà ngươi cũng không để mẫu thân này vào mắt à?"
"Nhi tử không dám."
"Không dám? Ngươi có gì không dám à?" Thẩm thị liếc nhìn Tĩnh An Hầu rồi cười lạnh: "Tối hôm qua ta tốt bụng phái người đưa canh giải rượu cho ngươi, thế mà ngươi lại làm gì?"
Thiệu Minh Uyên thờ ơ đáp: "Nhi tử uống nhiều rượu nên quên mất."
"Quên mất?" Thẩm thị tức đến lòng run bần bật, trợn mắt nói: "Hầu gia người nghe xem. Nó thản nhiên bảo là uống nhiều quên mất, thế mà lại có thể ném cả người mang canh giải rượu ta phái đến sõng soài trên sân!"
"Có chuyện này à?" Tĩnh An Hầu chớp chớp mắt.
Thẩm thị cười nhạt trong lòng: lại thế rồi. Lần nào cũng vậy, mỗi lần bà nói Thiệu Minh Uyên làm sai chuyện gì, Hầu gia sẽ lập tức giả ngu!
Trước câu hỏi của Tĩnh An Hầu, thần sắc của Thiệu Minh Uyên vẫn vậy: "Nhi tử uống quá nhiều, thực sự cũng không nhớ rõ. Có thể là do tưởng là có kẻ tập kích, tiện tay ném đi."
"Tiện tay? Đấy là kẻ địch của ngươi à? Đấy là tiểu cô nương nhỏ bé nhẹ nhàng! Ngươi có bao nhiêu sát tâm mới xuống tay nặng đến vậy. Ném vậy xong người ta nửa tháng cũng không rời được giường!"
"Kẻ địch không phân biệt nam nữ." Thiệu Minh Uyên bình tĩnh đáp.
"Ha ha ha –" Nghe đến đây, Tĩnh An Hầu cười to, vỗ vai Thiệu Minh Uyên, vui mừng: "Con ta nói thật hay. Một người tướng quân chân chính làm sao có thể làm việc dựa vào tình cảm được? Đối với kẻ địch như vậy là tốt!"
Tĩnh An Hầu gật gù liên tục, thở dài: "Thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam*. Minh Uyên, con còn mạnh hơn cha nhiều!"
*Đại khái là thầy dạy trò trò giỏi hơn thầy
Thẩm thị: "..." Mỗi lần như vậy thì bà không chỉ muốn giết đứa nhỏ, bà còn muốn giết luôn thằng già. Tức chết đi được!
"Phải rồi, phu nhân. Hôm qua bà tìm Minh Uyên nói cái gì?"
Thẩm thị nhấc chén trà lên, bình ổn tâm trạng: "À. Thấy sắp đến ngày hạ táng Kiều thị, ta mới bàn với nó một chút, muốn Thu ca nhi giương cờ cho Kiều thị --"
"Sao lại để thế được!" Không chờ Thẩm thị nói hết, Tĩnh An Hầu đã ngắt lời.
Trước ánh mắt bất mãn của Thẩm thị, Tĩnh An Hầu ho nhẹ một tiếng: "Ý ta là, Minh Uyên vẫn còn trẻ, tương lai còn phải lấy vợ sinh con. Để Thu ca nhi giương cờ cho Kiều thị-- không ổn, không ổn."
Để Thu ca nhi giương cờ, chẳng khác nào ghi tên Thu ca nhi dưới tên Kiều thị. Sau này con thứ lấy vợ sinh con, địa vị nhi tử của kế thất sẽ thật lúng túng.
"Được, hai ngươi các ngươi tự lo được hết rồi, uổng công ta làm người tốt." Thẩm thị cười lạnh đứng dậy: "Ta phải đi quản đám hạ nhân, Hầu gia làm gì thì làm."
Bà lướt qua người Thiệu Minh Uyên, mặt mũi lạnh tanh.
Chuyện hôm qua không xong, sáng nay cũng không nắm được thóp. Nghịch tử này càng lúc càng khó chơi!
Thẩm thị đi đến khách sảnh thường hay quản lý đám hạ nhân. Không bao lâu sau các quản sự lục đục kéo đến, báo cáo từng mục chi tiêu cho bà.
Thẩm thị nhìn lướt qua hỏi: "Thẩm quản sự đâu sao không thấy?"
Các quản sự trố mắt nhìn nhau, cuối cùng một quản sự phụ trách mua bán nói: "Thưa phu nhân, hôm qua tiểu nhân nhìn thấy Thẩm quản sự thay bộ quần áo mới xuất phủ ạ."
Có người nghe xong thì trộm cười, nghĩ thầm: lão già kia chắc lại đi tìm chuyện vui rồi.
Thẩm thị tạm thời đè xuống bất mãn: "Được rồi, tất cả giải tán đi."
Bên này bà phái người đi tìm Thẩm quản sự, bên kia Thiệu Minh Uyên đang nghe Thiệu Tri bẩm báo.
Chương 118: Sống không bằng chết
Editor: Ha Ni Kên
"Tướng quân, Lãnh Dật nói rằng muộn nhất là ngày mai sẽ tra rõ được tất cả ngọn ngành."
Thiệu Minh Uyên gật đầu, phân phó Thiệu Tri: "Điều thêm bốn thân vệ khác vào phủ, luân phiên canh giữ viện ta ở. Sau này cho bất kể là ai, cứ đi vào thì ném hết ra ngoài."
Thiệu Tri nghe vậy cũng cảm thấy khó chịu cho Tướng quân nhà mình, đồng ý ngay tắp lự.
Không cần chờ đến ngày hôm sau, Thiệu Tri đã quay về bẩm báo tin tức mà Thẩm quản sự khai ra.
"Tướng quân, tên khốn kia đã khai hết rồi ạ!"
"Nói đi."
Thiệu Tri hơi do dự. Hắn không đành lòng nói ra.
Thiệu Minh Uyên cười khẽ: "Cứ nói đi, ta cũng đoán được đại khái rồi."
Một nỗi bi thương dâng khắp cõi lòng Thiệu Tri, tựa như có đá nặng ngàn cân đè lên trái tim hắn, làm giọng hắn khô khốc: "Tra ra được một kẻ tên là Tạ Vũ, từng là quân Bắc chinh, ba năm trước vì bị thương nên xuất binh trở về kinh thành. Tạ Vũ là biểu đệ của Thẩm quản sự, năm đó là do một tay Thẩm quản sự sắp xếp để được vào trong quân. Lần này hắn cũng trong đội hộ vệ của Hầu phủ hộ tống phu nhân về phía Bắc. Chính hắn là kẻ mượn danh vào rừng Quỷ Khốc săn thú để nhân cơ hội đi tắt sang lòng núi liên lạc với giặc Thát –"
Thiệu Tri nói đến đây, dè chừng nhìn Thiệu Minh Uyên: "Tướng quân—"
"Thẩm quản sự có khai ai là người đứng sau giật dây không?"
Thiệu Tri trầm mặc.
Thiệu Minh Uyên lặng lẽ chờ, mãi không đợi được câu trả lời của Thiệu Tri, cười khẽ: "Ta biết rồi."
Chàng nghiêng đầu, che miệng ho khan rồi quay lại: "Nói tiếp đi, tên Tạ Vũ kia giờ đâu rồi?"
Thiệu Tri biến sắc hốt hoảng: "Tướng quân!"
"Làm sao?" Thiệu Minh Uyên thờ ơ.
Thiệu Tri trợn trừng mắt. Vị Hán tử ngày ngày đi qua rừng thương mưa giáo bây giờ hốc mắt đỏ ửng, gắng lắm mới không rơi lệ, run rẩy cắn môi chỉ chỉ: "Tướng quân, người... Người lau một chút đi, người chảy máu rồi..."
Chảy máu?
Thiệu Minh Uyên đưa mắt nhìn lòng bàn tay.
Ngón tay xương khớp rõ ràng, lòng bàn tay chằng chịt vết chai. Ngay trên là một màu đỏ thẫm nhìn phải giật mình.
Thiệu Tri quỳ sụp xuống đất, giờ phút này, nam tử mình đồng da sắt ý chí quật cường lại khóc như mưa: "Tướng quân, thuộc hạ biết người cảm thấy khó chịu. Nhưng xin người đừng đối xử với bản thân như vậy! Chúng thuộc hạ cần người, Đại Lương chăm họ cũng cần người mà!"
Thiệu Minh Uyên lấy khăn tay trắng như tuyết lau miệng, đạp nhẹ Thiệu Tri, bình thản: "Đứng lên đi. Đường đường là đại nam nhân mà lại khóc thành thế này, không sợ mất mặt à?"
"Thuộc hạ không quan tâm. Thuộc hạ không sợ mất mặt. Thuộc hạ chỉ mong Tướng quân có thể yêu quý bản thân mình!"
"Ta không sao, chỉ là lửa giận công tâm thôi. Chà, hồi trước bị thương nặng đến thế mà cũng đâu thấy dáng vẻ kinh sợ này của ngươi đâu!"
"Thuộc hạ --" Thiệu Tri á khẩu.
Chẳng lẽ lại để yên như vậy?
Nhưng hắn là thuộc hạ, bây giờ có thể nói gì đây?
Xúi giục Tướng quân xử cái kẻ đứng sau giật dây thiên đao vạn quả? Không thể được, đấy là mẫu thân thân sinh của Tướng quân mà!
"Nói chuyện chính đi. Tạ Vũ bây giờ ở đâu?"
Thiệu Tri dứt khoát cúi đầu không nhìn bộ dạng bây giờ của Thiệu Minh Uyên, nói lí nhí: "Thẩm quản sự khai rằng, sau khi trở về kinh thành đã đưa Tạ Vũ đi trốn. Thuộc hạ đã phái người đi tìm Tạ Vũ. Ngoài ra thì không biết nên xử lý Thẩm quản sự như thế nào thưa Tướng quân?"
"Để hắn về."
Thiệu Tri đột ngột ngẩng đầu: "Thả về ấy ạ?"
Thiệu Minh Uyên nhẹ nhàng gật đầu.
"Tướng quân, như thế không phải quá hời cho cái kẻ đáng chết ấy sao? Chúng ta đã không thể ra tay với người giật dây rồi, chẳng lẽ cũng không thể thu thập thằng khốn ấy?" Thiệu Tri liến thoắng nói xong mới hối hận là đã lỡ lời.
Tướng quân đã nói thế thì hắn cứ làm theo thôi. Nói linh tinh như thế này khác nào đâm vào nỗi đau của Tướng quân. Thật là ngu mà!
"Thiệu Tri, ý của ta là, để hắn về, coi như hắn vẫn là Thẩm quản sự."
"Tướng quân –" Thiệu Tri càng nghe càng hoang mang.
"Ngươi bảo Lãnh Dật nói với hắn rằng, cho hắn quay lại làm quản sự thật tốt. Nếu làm người khác nghi ngờ, không làm được quản sự tử tế thì cũng đừng cần mạng nữa."
Lần này thì Thiệu Tri hoàn toàn hiểu rồi. Hắn sùng kính nhìn Thiệu Minh Uyên, ôm quyền: "Tuân lệnh!"
Quả nhiên Tướng quân vẫn là Tướng quân trí dũng vô song trong lòng hắn, dù đau lòng như vậy nhưng vẫn đưa ra được quyết định sáng suốt có lợi nhất.
Tạm thời không động vào Thẩm quản sự, nhưng lại nắm thóp Thẩm quản sự, chẳng khác gì nắm trong tay hơn nửa động tĩnh trong Hầ phủ sau này.
"Đi đi, đến lúc tìm được Tạ Vũ thì thu thập tất cả bằng chứng người vật, khống chế hết lại cho ta. Sau đó tra kỹ Tạ Vũ từ nhỏ đến lớn luôn."
Cho dù kẻ đứng sau bức màn kia là người thân cận nhất, thì tại sao lại chọn đúng người kia để giao việc?
Thiệu Tri lĩnh mệnh lui ra. Thiệu Minh Uyên rót một ly nước ấm, từ từ uống, gạt đi mùi máu tanh trong miệng. Sau đó chàng dựa vào vách tường, hai mắt nhắm nghiền.
Mẫu thân... muốn chàng chết ư?
Nếu mẫu thân muốn mạng của chàng, việc gì phải hại người khác!
Không, đấy không phải người khác. Đấy là chính thê của Thiệu Minh Uyên chàng.
Thiệu Minh Uyên nhắm mắt, ánh trăng sáng xuyên qua cạnh cửa sổ chạm hoa, đọng trên mặt chàng, khiến gương mặt được soi tỏ, trắng hơn cả băng tuyết phương Bắc.
Chàng đột ngột hiểu rõ, bật cười tự giễu.
Hóa ra mẫu thân muốn chàng sống không bằng chết.
Chân tướng tàn nhẫn biết bao.
Huyết khí cuồn cuộn trong lồng ngực, chàng phải lấy tay ngăn lại.
Trong chớp mắt kia, chàng đã muốn bỏ qua hết thảy, đi chất vấn người kia. Nhưng rốt cục vẫn đè ép ý nghĩ ấy lại.
Chất vấn xong rồi thì sao?
Chàng không thể nào chìa dao nhắm vào mẫu

1 2 »

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện