Chương 11: Đổ bệnh
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Thuyền xuôi nước rời khỏi Vân Nam, gió nhẹ nhàng thổi.
Nước nhịp nhàng ập vào mạn thuyền. Ba người Trì Xán tựa vào lan can nói chuyện phiếm. Trời tối dần, ráng chiều chất chồng phía chân trời. Một con thuyền khác thong dong lướt qua, ba người nhất thời ngừng lại.
Trì Xán nhìn vị hắc y nam tử đang đứng dựa vào lan can trên con thuyền đối diện. Người nọ như cảm nhận được, nhìn lại, gật đầu với chàng.
Hắc y nam tử thoạt nhìn còn rất trẻ, tầm hai mươi tuổi, một bộ huyền y ôm lấy thân hình cao ráo, gương mặt tuấn tú có nét cười, nhưng đôi mắt thì không.
Nếu Trì Xán có tuấn nhan tuyệt mỹ, mỗi khi cười đều khiến người khác mê muội; thì vị hắc y nam tử này có nụ cười tựa gió xuân làm ấm lòng người xung quanh, dẫu có chút mỉa mai thì cũng chẳng ai hay.
Đợi con thuyền đi hẳn, Dương Hậu Thừa mới nhíu mày hỏi Trì Xán: "Thập Hi, đấy là ai? Huynh quen à?"
"Không thể nói là quen được --" Trì Xán rời mắt khỏi con thuyền, miễn cưỡng nói: "Cũng chẳng phải người tốt."
"Là như nào?" Chu Ngạn dấy lên hứng thú.
Cái người lạ mặt kia, bạn tốt thì biết mà bọn họ thì lại chưa gặp bao giờ, thật kỳ lạ.
Trì Xán hừ lạnh một tiếng: "Các huynh đều biết Giang Đường phải không?"
"Đùa à, đó chẳng phải là Đại Đô Đốc Cẩm Y Vệ sao? Ai mà không biết Giang Đường chứ." Dương Hậu Thừa cau mày.
Cẩm Y Vệ nghe lệnh trực tiếp từ Hoàng Thượng, là tai mắt của Hoàng Thượng, ai nấy đều tránh không kịp. Giang Đường kia lại còn là Đại Đô Đốc, cũng tạm coi là bằng hữu của Hoàng Thượng.
Giang Đường quả thật là người rất có uy. Dù là hoàng thân quốc thích hay là văn võ bá quan, ai cũng phải nhường hắn vài phần.
Thấy hai người trở nên nghiêm túc, Trì Xán bèn giải thích: "Giang Đường có mười ba thủ hạ đắc lực, gọi là Thập Tam Thái Bảo. Cái người các huynh vừa thấy chính là nghĩa tử của Giang Đường, Giang Thập Tam. Mấy năm trước hắn bị phái đến đóng quân tại phía nam cho nên trong kinh thành không mấy ai biết. Ta cũng vậy. Nhưng lần trước đến Gia Phong có gặp qua."
Nói tới đây, Trì Xán nhếch môi, lạnh lùng: "Đúng là một kẻ nham hiểm, đang yên đang lành lại gặp phải, rõ là xui!"
Chu Ngạn và Dương Hậu Thừa thấy là Cẩm Y Vệ, cái tên nghe qua cũng đủ làm dân thường sợ mất mật, đương nhiên cũng chẳng còn thiện cảm, không muốn hỏi thêm.
Dương Hậu Thừa lái sang chuyện khác: "Trời tối thế này rồi, chúng ta quay vào phòng dùng cơm đi."
Cả thuyền được ba người bao hết, bỏ rất nhiều tiền, tất nhiên phục vụ rất tốt. Ba người đến phòng ăn rồi ngồi xuống, thức ăn nóng hổi nhanh chóng được bưng ra.
Dương Hậu Thừa nhìn cửa, buồn bực nói: "Lê cô nương sao vẫn chưa ra?"
"Chắc tại không đói." Trì Xán lạnh nhạt nói.
"Sao lại như thế được? Muội ấy còn không ăn trưa. Hay chúng ta vào xem đi?" Dương Hậu Thừa đề nghị.
Ba người không thích phiền phức, lần này xuất môn không đem theo người hầu. Trên thuyền toàn đàn ông, thật không tiện cho một tiểu cô nương còn chưa lớn.
Ba vị công tử bây giờ mới chợt nghĩ, một vị nhi nữ nhà quan, lớn ngần này rồi mà bên cạnh không có lấy một tiểu nha hoàn, cứ thế đi cùng bọn họ nhiều ngày như vậy, đúng là không dễ dàng.
"Phiền phức, rồi, đi xem." Trì Xán đứng lên.
Ba người đứng trước cửa phòng Kiều Chiêu. Dương Hậu Thừa gọi: "Lê cô nương, đến giờ ăn tối rồi."
Bên trong lặng yên không một tiếng động.
Ba người liếc nhìn nhau.
"Hay là vào xem?" Dương Hậu Thừa hỏi hai người.
Trì Xán khoanh tay trước ngực, thản nhiên nói: "Nhỡ người ta đang thay quần áo thì sao? Đang tắm thì sao? Chúng ta lỡ nhìn thấy thì ai chịu trách nhiệm đây?"
Chết tiệt, chàng gặp nhiều chuyện chẳng ra làm sao quá.
"Thế để ta đi." Chu Ngạn tặng cho Trì Xán một cái nhìn ý nghĩa rồi nói: "Lê cô nương không phải người như thế."
Chàng bước qua hai người rồi gõ nhẹ cửa: "Lê cô nương? Muội ở trong đó à?"
Bên trong vẫn không có tiếng trả lời.
"Lê cô nương, mạo phạm rồi." Chu Ngạn mở cửa ra.
Phòng cho khách trên thuyền bày trí sơ sài, cũng không có bình phong che chắn. Ba người nhìn qua là thấy Kiều Chiêu đang nằm trên giường.
Mái tóc đen của nàng rối loạn, càng nổi bật gương mặt trắng nhợt, hai mắt nhắm chặt.
Ba người thay đổi sắc mặt, mặc kệ mọi thứ mà cùng bước vào.
Đi tới gần, ba người mới nhìn rõ gương mặt tái đến dọa người của tiểu cô nương. Trán nhỏ ướt đẫm mồ hôi, nhìn là biết đang đổ bệnh.
"Sao lại thế này, lúc nãy không phải vẫn ổn à?" Dương Hậu Thừa kinh hãi.
Chu Ngạn nhíu mày, hơi chần chờ: "Hình như mấy hôm nay Lê cô nương không ăn gì."
Bọn họ là ba tên đực rựa nên không phải lúc nào cũng chú ý đến một tiểu cô nương, vừa nghe Chu Ngạn nói xong thì lập tức tỉnh ngộ.
Dương Hậu Thừa xem xét sắc mặt của Kiều Chiêu, có chút sốt ruột: "Tiểu nha đầu không đói à? Đang yên đang lành lại bỏ bữa?"
Thật mà, đang yên đang lành lại sao lại bỏ bữa? Rõ ràng vốn là cô nương chỉ vì muốn nhanh được ăn cơm mà cùng Trì Xán chơi cờ.
Chu Ngạn yên lặng nghĩ rồi nhìn về phía Trì Xán: "Thập Hi, huynh nghĩ chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Làm gì được nữa, chờ thuyền cập bến tiếp theo thì đi tìm thầy thuốc khám cho muội ấy chứ còn làm gì." Trì Xán nhìn Kiều Chiêu rồi thản nhiên nói: "Nói chung không để muội ấy chết trên thuyền là được."
"Sống chết cái gì. Ta nghĩ tiểu nha đầu nhất định không có việc gì đâu." Dương Hậu Thừa trấn an.
Bạn tốt của chàng chính là kẻ khẩu xà tâm phật, rõ ràng đang rất quan tâm lo lắng.
Trì Xán oán hận dời mắt.
Cái giọng của tay họ Dương kia là thế nào đấy, chàng không quan tâm chút nào đâu!
Ba người đứng ở trong phòng Kiều Chiêu, lặng im trong một lúc.
Cô nương trên giường chợt có động tĩnh.
Bỗng nhiên nàng nhẹ nhàng hô một tiếng: "Cha. Nương --"
Bên trong càng thêm tĩnh lặng.
Một lúc lâu sau Dương Hậu Thừa mới cười nói: "Hóa ra là nhớ nhà."
Chu Ngạn lắc đầu: "Không chỉ đơn giản là nhớ nhà. Một tiểu cô nương như muội ấy không dưng bị bắt cóc đến phía Nam. Chỉ sợ về đến nhà cũng không gặp chuyện hay."
"Được rồi, chuyện đó cũng không cần chúng ta quan tâm." Trì Xán nhấc chân định đi ra ngoài.
Nhưng chàng đi tới cửa chân bỗng dừng bước, quay lại ngồi xuống ghế. Trước ánh mắt kinh ngạc của hai vị bạn tốt, chàng lầm bầm: "Để ai lại một mình cũng không hợp lý, thôi cùng nhau ở lại đi. Nữ nhân dù lớn hay bé cũng thật là phiền phức!"
Chu Ngạn cười khẽ, lại lo lắng nhìn Kiều Chiêu.
Tiểu cô nương gầy yếu như vậy, bệnh có vẻ cũng không nhẹ.
"Lê cô nương --" Chàng nhẹ giọng gọi.
Cô nương trên giường lông mi khẽ động, nhưng cũng không mở mắt.
Ba người đều là nam tử, không ai dám sờ trán xem nàng có sốt hay không, chỉ có thể ngồi chờ.
Thuyền cuối cùng cũng cập vào bờ.
Trì Xán phái một người lái thuyền đi vào thành mời thầy thuốc. Dương Hậu Thừa vội ngăn lại: "Quên đi, để ta đi thì hơn, ta chạy nhanh."
Chu Ngạn đi theo: " Ta vào thành tìm mua một tiểu nha đầu về để tiện chăm sóc muội ấy. Thập Hi, Lê cô nương bây giờ không thể ở một mình, huynh trông nom muội ấy một lúc nhé."
Hai người đi rồi, để lại Trì Xán một mình trong phòng. Chàng từ trên cao nhìn xuống xem xét Kiều Chiêu đang nằm mê man, lẩm bẩm: "Khá khen cho tiểu nha đầu có thể khiến hai tên kia làm tùy tùng thay muội bôn ba."
Cô nương trên giường không đáp lại, nhưng sắc mặt lại ửng đỏ một cách bất thường.
Trì Xán mím môi, quay đầu nhìn cửa, đảm bảo là không có ai rồi mới vươn tay đặt nhanh lên trán Kiều Chiêu.
Chương 12: Thần y
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Nóng quá, nóng đến bỏng cả tay.
Trì Xán rút tay về, đôi mày nhíu lại.
Chàng nhìn Kiều Chiêu không chớp mắt, con ngươi đen thẫm như đá mài mực, làm người khác không nhìn ra cảm xúc. Một lúc lâu sau, chàng mới vươn ngón tay chọc chọc vào gương mặt nóng rực của nàng.
Cô nương đang hôn mê bỗng dưng cầm lấy tay chàng.
Trì Xán hoảng sợ, theo phản xạ rụt tay về. Tay bị níu lại ngay lập tức, tiểu cô nương mắt đang nhắm nghiền từ từ rơi nước mắt.
Cô nương đang mê man lại khóc đến không thở được. Rõ ràng hai mắt đang nhắm chặt, nhưng mỗi nét trên gương mặt đều hiện rõ sự đau lòng. Sự đau lòng ấy như đè lên không gian yên tĩnh này.
Không biết có phải là do Trì Xán mềm lòng hay không, cuối cùng chàng không rút tay ra.
Chàng yên lặng mặc kệ tiểu cô nương nắm tay chàng khóc thút thít. Đến khi tiếng bước chân vội vã ở hành lang truyền lại, chàng mới rút ra tay, quay đầu đi.
Thấy Dương Hậu Thừa vác một ông lão râu tóc bạc phơ tiến vào, Trì Xán có chút kinh ngạc: "Sao nhanh thế?"
Dương Hậu Thừa vẻ mặt vui mừng, đặt ông lão vác trên vai xuống ghế, hưng phấn nói: "Tiểu nha đầu quá là may mắn, ta còn chưa chạy tới cổng thành, đã gặp ngay một vị thần y như thế này này!"
Thần y như thế này là như thế nào?
Trì Xán tỏ vẻ khó hiểu, sau đó nhìn về ông lão trên ghế.
Ông lão hôn mê ngồi dựa lưng vào ghế.
Trì Xán nghi ngờ nhìn Dương Hậu Thừa.
Dương Hậu Thừa gãi đầu giải thích: "Huynh không biết chứ, tính tình vị Lý thần y này vô cùng gàn dở. Trước đây có lần Thái Hậu mời ngài ấy tiến cung xem bệnh, ngài ấy còn một mực từ chối. Lần này ta sợ ngài ấy không đồng ý, liền dùng tay chém một nhát vào gáy cho ngài ngất luôn."
Lông mày Trì Xán giật giật, như vừa nhớ ra cái gì, đột ngột nhìn về phía ông lão đang bất tỉnh, cao giọng: "Lý thần y? Chẳng lẽ là vị Lý thần y trong truyền thuyết có thể cải tử hoàn sinh?"
"Chính là ngài ấy. Ta từng gặp Lý thần y khi ngài tiến cung xem bệnh cho Thái hậu. Thật không ngờ rằng vừa vào thành tìm đại phu cho tiểu nha đầu lại có thể gặp ngay ngài ấy. Ha ha, đều là dựa vào may mắn của ta."
Dương Hậu Thừa nhớ lại khi vừa thoáng thấy vị thần y này, chàng liền không chút do dự dùng tay chém xuống một nhát, sau đó vác người lên lưng mà chạy. Nghĩ thế nào thì chàng cũng thấy vô cùng tự hào vì quyết định nhanh chóng của mình.
Trì Xán thay đổi sắc mặt, thở dài hỏi: "Dạo này công phu của huynh thế nào rồi?"
"Hở?"
"Huynh may mắn thế nào ta không biết nhưng chắc chắn là sẽ có phiền phức. Nếu có ai đuổi giết huynh thì tự đi mà lo."
"Không thể nào --" Dương Hậu Thừa liếc nhìn Lý thần y một cái.
"Thần y như thế này là món ăn từ trên trời rơi xuống đầu huynh à? Ta không tin là vừa rồi huynh không gây chút rắc rối nào." Trì Xán lạnh lùng nói.
"Vị tiểu hữu này cũng biết mình biết ta đấy!" Một giọng nói tức giận vang lên. Lý thần y mở mắt, đứng dậy, loạng choạng một lúc mới vững, nhấc vội chân đi ra ngoài.
Dương Hậu Thừa vội ngăn lão lại: "Lý thần y, ngài còn nhớ ta không? Năm ấy ngài tiến cung --"
"Hóa ngươi biết ta à?" Lý thần y cắt lời Dương Hậu Thừa.
"Vâng, có biết." Dương Hậu Thừa gật đầu.
"Biết mà ngươi còn đánh ta đến bất tỉnh à?" Lý thần y giận dữ, không có chút nào giống vị cao nhân tiên phong đạo cốt trong truyền thuyết, móc ra một đống ngân châm nho nhỏ vung tán loạn.
Lão đang đang đi ra ngoài thành hái thuốc thì tên nhóc khốn nạn chạy đến chỗ lão. Lông mày còn chưa nhấc đã bất ngờ giơ tay đánh lão đến bất tỉnh, làm lão rất tức giận!
"Thần y bớt giận, thần y bớt giận, tiểu muội của chúng ta bị bệnh. Chính vì quá sốt ruột nên mới phải dùng hạ sách này." Dương Hậu Thừa vò đầu bứt tai.
"Có đẻ ra Hoàng thượng, lão phu cũng không xem bệnh cho!" Lý thần y phủi