Chương 146: Dưới tàng cây
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Trong thời khắc đó, cứ như có một trận sóng ồ ạt vỗ vào trái tim của Thiệu Minh Uyên.
Chàng vẫn đứng thẳng tắp như cũ, lưng cao ngất, đôi mắt đen thăm thẳm khiến cho người ta không nhìn ra được từng đợt sóng dồn dập trong lòng, nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối đều hướng đến Kiều Chiêu, quên dời đi.
Bên tai chàng như vang lại câu hỏi của Kiều Mặc: Thiệu Minh Uyên, ngươi có biết khuê danh của muội muội ta không?
Và: Ngươi nhỡ cho kỹ, tên muội ấy có một chữ "Chiêu", là chữ "Chiêu" trong câu "Hiền giả dĩ kỳ chiêu chiêu, sử nhân chiêu chiêu".
Cái tên này đã khắc sâu vào lòng chàng từ lúc đó.
Suốt đời này mãi không quên.
Thiếu nữ nhàn nhạt nhìn chàng, mỉm cười.
Trì Xán nhẹ nhõm nói: "Là "Chiêu" này à."
Lê Chiêu, đúng là thật hay, thật dễ nghe.
"Thiệu Tướng quân, hôm nay đa tạ Tướng quân rồi. Nhưng ta phải nhanh trở về không người nhà lo lắng."
"Được, thế để ta đi sắp xếp." Thiệu Minh Uyên dời mắt, lướt qua người bạn tốt, trầm mặc xoay người đi ra ngoài.
Đổi một chiếc xe ngựa tương tự với cỗ xe đã hỏng của Kiều Chiêu, nửa cũ nửa mới, sẽ không gây chú ý cho mọi người, phu xe và ngựa vẫn như cũ.
Kiều Chiêu bước lên xe, xoay người lại: "Thiệu Tướng quân, xin nói thêm vài câu có được không?"
Lý thần y vừa lên xe ngựa nghe vậy thì vội vén mành xe lên, ló đầu ra săm soi nhìn Thiệu Minh Uyên.
Trì Xán đứng cách đó không xa cũng nheo mắt lại, ánh mắt di chuyển giữa Kiều Chiêu và Thiệu Minh Uyên.
Thiệu Minh Uyên có cảm giác bị nhiều đôi mắt nhìn chòng chọc, cảm giác ấy chàng đã trải qua rất nhiều rồi, nhưng không hiểu sao lần này lại có chút kỳ quặc khó giải thích.
Nhưng trước vẻ mặt thản nhiên tự tại của thiếu nữ, chàng đồng ý: "Được."
Hai người đi thẳng đến một chỗ người ngoài vẫn nhìn thấy nhưng không nghe được rồi mới dừng lại, đứng dưới gốc cây đa nói chuyện.
"Lê cô nương còn có việc gì à?"
Thiệu Minh Uyên vẫn khách khí hỏi, Kiều Chiêu lại nhạy cảm phát hiện ra một sự xa cách.
Như thể từ sau khi quay về lầu Xuân Phong, có những thứ không giống trước.
Kiều Chiêu cũng không bận tâm, cười nói: "Thiệu Tướng quân, Lý gia gia nói với ta rằng, ngày mai người sẽ rời kinh, Tướng quân đã phái hai người bảo vệ gia gia."
"Phải."
"Ta nghe nói vùng duyên hải phía Nam không an toàn lắm. Dù đúng là người do Tướng quân phái đi chắc chắn là một cao thủ, có thể lấy một chọi bốn, nhưng chỉ có hai người thôi thì ta vẫn hơi lo. Lý gia gia không thích có nhiều người đi theo, nếu tiện thì Tướng quân có thể phái thêm vài người âm thầm đi theo bảo vệ được không?"
Kiều Chiêu nói xong thấy Thiệu Minh Uyên vẫn nhìn nàng không nói, nhẹ nhàng mím môi, hỏi: "Ta đòi hỏi quá nhiều à?"
Đáy mắt Thiệu Minh Uyên ánh lên ý cười, dịu giọng nói: "Không đâu. Lê cô nương yên tâm, ta đã an bài người âm thầm bảo vệ từ trước rồi."
Mắt hạnh trong suốt của Kiều Chiêu cong lên, trịnh trọng cúi người làm lễ với Thiệu Minh Uyên: "Vậy thì cảm ơn Thiệu Tướng quân."
"Lê cô nương không cần khách khí." Thiệu Minh Uyên tránh ra không nhận lễ của nàng: "Sau này nếu Lê cô nương có gặp phải chuyện gì phiền phức thì có thể phái người đến liên lạc với chưởng quỹ của lầu Xuân Phong, ta hay ghé qua chỗ này."
Chàng dừng lại một chút, nhìn qua nói thêm: "Hoặc là tìm Thập Hi giúp đỡ cũng được."
Kiều Chiêu nhíu mày nhìn chàng.
Thiệu Minh Uyên bị nàng nhìn thì cảm thấy hơi lúng túng, nghĩ thầm: hôm nay chàng cũng có nói sai cái gì đâu nhỉ, tại sao hết người này đến người khác cứ nhìn chàng kỳ quặc như vậy nhỉ?
Tướng quân trẻ tuổi bối rối hoang mang đối mặt với thiếu nữ đang nhíu mày, nhất thời không dám nói gì lung tung.
"Đa tạ Thiệu Tướng quân quan tâm." Kiều Chiêu gằn từng chữ rồi nhấc chân bỏ đi.
Đi thế là đi luôn à?
Thiệu Minh Uyên loáng thoáng nghĩ rồi đi theo.
Kiều Chiêu cũng không dừng lại nửa bước, leo lên xe, lão phu xe phất nhẹ roi ngựa, xe ngựa chầm chậm di chuyển, nhanh chóng biến mất trong dòng người.
Trì Xán liếc Thiệu Minh Uyên một cái, không nóng không lạnh cười cười: "Các huynh còn nhiều điều muốn nói nhỉ, lưu luyến chia tay thế cơ à?"
"Đâu có –"
"Được rồi, không cần giải thích, đi uống rượu thôi." Trì công tử phất tay áo, xoay ngước bỏ đi.
Giải thích chính là che đậy, chàng ghét nhất là giải thích!
Cái kẻ vô ơn này, không phải chỉ giúp muội ấy một chút ngày mưa thôi à, có gì đáng nói đâu? Chàng còn cứu muội ấy từ trong tay tên buôn người đấy mà cũng có thấy muội ấy cảm tạ công ơn đâu!
Tạm thời không nhắc đến chuyện bốn người quay lại uống rượu như thế nào.
Ở Lê phủ, người ngựa lục đục.
Hà thị ôm khăn khóc lóc: "Lão phu nhân, con đã nói là để cho con đi tìm Kiều Chiêu mà, thế mà người lại để lão gia đi! Lão gia lại còn đi đúng lúc mưa to nhất, bây giờ hết mưa rồi mà Kiều Chiêu không thấy, lão gia cũng chẳng thấy đâu. Hu hu hu –"
"Ngươi im đi!" Huyệt thái dương của lão phu nhân giật giật không ngừng, cả giận: "Cái này thì có gì mà khóc lóc. Chiêu Chiêu đi đến am Sơ Ảnh, cũng chẳng phải đi chỗ nào khác, lại còn có nha hoàn và phu xe đi theo. Dưới chân thiên tử còn gặp phải chuyện gì à?"
Hà thị nghe xong khóc còn dữ dội hơn: "Chiêu Chiêu còn bị bắt cóc dưới chân thiên tử đấy thôi –"
Rốt cục Đặng lão phu nhân giận đến mức không nhịn được, không giữ nổi vẻ thanh nhã, liếc xéo: "Mưa to như thế bọn buôn người cũng không mò mẫm ngoài đường đâu!"
Hà thị khóc đến lệ nhòe hai mắt dừng lại chớp chớp mắt.
Tự dưng lại thấy mẹ chồng nói có lý!
Bà không khóc nữa, kéo kéo khăn tay nói: "Nhưng sao giờ lão gia và Chiêu Chiêu còn chưa trở về chứ? Lão phu nhân, hay là mưa to quá, Chiêu Chiêu phải dừng giữa đường rồi?"
"Thế cũng không cần vội vàng, ngồi trong buồng xe trú mưa cũng được." Tuy Đặng lão phu nhân cũng khá lo lắng nhưng để tránh con dâu khóc đến ngập hết nhà cửa, bà cố trầm mặt an ủi.
Hà thị đứng lên, hết nhìn lên trời lại nhìn xuống đất, lẩm bẩm: "Nhỡ đâu xe hỏng thì sao? Lão phu nhân cũng biết rồi đấy, xe ngựa trong phủ chúng ta thực sự tồi tàn lắm rồi, con đã nói là nên sớm thay đi thế mà lần nào người cũng không cho –"
Thấy lão phu nhân sa sầm không nói câu nào, Hà thị lại tiếp tục: "Lần này Chiêu Chiêu mà trở về thì thế nào cũng phải thay cái xe ngựa nát bét kia đổi. Phải rồi, còn con ngựa kia nữa, cũng già lắm rồi chẳng chạy nổi nữa đâu, cũng phải thay thôi. À còn phu xe –"
Hà thị càng nói càng cau mày, vỗ tay: "Thôi đổi hết đi, con dâu trả tiền!"
"Hà thị, ngươi im miệng cho ta!" Đặng lão phu nhân tức chết đi được.
Lấy tiền của con dâu đổi xe thay ngựa thay cả phu xe, truyền đi thì Lê gia vinh dự lắm đấy à? Con trai của bà cũng chỉ nuôi được cái xe rách đấy, con ngựa già đấy, lão phu xe già đấy thôi!
"Con dâu có nói gì sai à?" Hà thị khó hiểu.
Bà bỏ tiền, bà sẵn lòng bỏ tiền mà, dựa vào cái gì mà không cho đổi xe ngựa chứ?
Một người chê mẹ chồng cứng nhắc bảo thủ, một người chê con dâu thở ra mùi nhà giàu mới nổi thô tục, hai người gườm gườm nhìn nhau như vậy, trong giây lát tự dưng lại yên tĩnh.
Nhị thái thái Lưu thị vội vàng giảng hòa: "Tam cô nương vẫn chưa trở lại có khi là được sư thái giữ lại cũng nên."
"Hay là như vậy?" Đặng lão phu nhân tỉnh người.
Tức giận với con dâu đầu gỗ, đúng là chẳng đáng công!
"Chắc là thế rồi. Tam cô nương nhà chúng ta đã thông minh lại còn được lòng người khác, nhất định được vị sư thái am Sơ Ảnh kia yêu quý vô cùng. Chưa biết chừng mưa vừa rơi đã giữ Tam cô nương ở lại rồi, có khi người báo tin giờ vẫn đang ở trên đường đấy."
Đặng lão phu nhân và Hà thị không tự chủ cùng nhau gật đầu.
Lời này cũng không tệ, Chiêu Chiêu đúng là vừa thông minh lại còn được lòng người khác, ngủ lại ở chỗ sư thái cũng không lạ.
Hà thị nhìn kỹ người em dâu lần nữa, nghĩ thầm: trước kia cũng không nhìn ra em dâu có mắt nhìn như vậy, đúng là càng lớn càng tiến bộ.
Chương 147: Áp tải về phủ?
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Nhận ra ánh mắt của Hà thị, Lưu thị thầm bĩu môi.
Bà chẳng quan tâm Tam cô nương có thông minh hay có được lòng người khác đâu, chẳng qua mỗi lần Tam cô nương gặp chuyện xui xẻo, rốt cục người xui xẻo lại là kẻ khác. Vì sợ vạ lây sang hai khuê nữ của bà, để đảm bảo an toàn thì cứ cầu nguyện cho Tam cô nương may may mắn mắn đi.
Ôi, lại còn phải bận tâm đến khuê nữ nhà người khác, đúng là mỏi mệt cả lòng.
Người làm nương rốt cuộc vẫn lo nhiều hơn, Hà thị vừa mới hơi an tâm đã lại hỏi: "Nhỡ Chiêu Chiêu rời đi lúc trời chưa đổ mưa thì sao bây giờ? Hôm nay còn có sấm chớp đánh liên tục nữa, nhỡ xe ngựa đang đi trên đường bị sét đánh thì sao? Còn lão gia nữa!"
Hà thị nghĩ vậy thì cả người bồn chồn, nhấc chân ra ngoài: "Lão phu nhân, hay cứ để con dâu đi tìm một phen!"
"Ngươi quay lại đây!" Đặng lão phu nhân trầm mặt quát: "Lão gia đã ra ngoài từ sớm rồi. Khi nãy Huy Nhi cũng dẫn người đi tìm tiếp. Giờ ngươi lại còn muốn đi nữa cho loạn à? Đợi lát nữa Chiêu Chiêu quay về không thấy ngươi đâu, hay ngươi cũng muốn nó đi tìm ngươi nốt?"
Hà thị ủ rũ quay lại, nắm khăn khóc nấc lên.
Đại nha hoàn Thanh Quân vội vã đi vào, mặt nở nụ cười: "Lão phu nhân, Tam cô nương về rồi ạ."
Đặng lão phu nhân mừng rỡ: "Mau để con bé vào."
Hà thị đã xông ra ngoài.
Kiều Chiêu vừa mới đứng yên ổn trên bậc thang, vạt áo đã bị một trận gió thổi tung, bị một người ôm chặt.
"Chiêu Chiêu của nương, con để nương lo gần chết!" Hà thị nước mắt nước mũi đầm đìa, ôm chặt Kiều Chiêu không buông.
Kiều Chiêu khó khăn ngẩng đầu, nhìn qua Lý thần y.
Lý thần y hắng giọng.
Hà thị ngừng khóc, ngẩng lên.
Ơ kìa, sao lão giả này nhìn quen quen!
Kiều Chiêu cũng không biết làm sao, mở miệng nói: "Nương, là Lý gia gia đưa con về."
Hà thị: "..." Nhớ ra rồi, đây là vị thần y mà con gái nhận làm nghĩa gia gia!
Lúc này Đặng lão phu nhân vừa nhận được tin cũng ra đón: "Thần y tới rồi, mời vào trong."
Ngay trước mặt mọi người, Lý thần y qua loa giải thích: "Ngày mai lão phu phải đi xa nên định tạt qua gặp Chiêu nha đầu, sau đó mới nhớ hôm nay là ngày con bé đến am Sơ Ảnh bèn đi thẳng đến đó tìm. Ai ngờ nửa đường lại thấy xe ngựa con bé bị hỏng, vừa hay đưa về."
Lê Kiểu nhìn cả người Kiều Chiêu, thầm cười giễu rồi đi qua nắm lấy tay nàng: "Tam muội quay về là tốt rồi, mọi người cứ lo mãi không thôi. Phụ thân và Tam đệ đi ra ngoài tìm muội giờ còn chưa thấy về đấy."
Nàng nắm chặt tay Kiều Chiêu, ân cần vô cùng: "Tay Tam muội lạnh quá, có phải trên đường gặp mưa phải không? Thay cả y phục rồi."
Nàng chưa thấy Lê Tam mặc bộ y phục này bao giờ.
Khóe mắt Lê Kiểu liếc nhìn Lý thần y, thầm nghĩ: Trùng hợp như thế à? Xe ngựa Lê Tam bị hỏng lại gặp được Lý thần y?
Kiều Chiêu rút tay về, nhàn nhạt nói: "Gặp mưa nên thay quần áo."
Thế tức là, thay đổi y phục mới là điều Lê Kiểu quan tâm chủ yếu à?
Nàng hoàn toàn không hiểu nổi cái kiểu chú tâm lặt vặt