Chương 211: Cho thấy tấm lòng
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát, tâm trạng Kiều Chiêu rất nặng nề, may mắn duy nhất là huynh trưởng không bị thương, tạm coi như an ủi phần nào.
Sang hôm sau, Kiều công tử nhiễm gió độc liệt giường, tin tức bệnh tình nhanh chóng bị lan truyền hết ra bên ngoài.
Thiệu Minh Uyên vừa biết tin, đã chuẩn bị quà đến phủ Khấu Thượng Thư thăm hỏi.
Khấu Tử Mặc đang ngồi trong phòng yên lặng khóc.
Khấu Thanh Lam ngồi bên cạnh khuyên nhủ: "Đại tỷ, không ai ngờ là lại có chuyện như thế xảy ra, tỷ cần gì phải tự trách như vậy?"
"Nếu không phải vì ta sắp xếp cho biểu ca xuất môn chữa bỏng thì làm sao huynh ấy lại gặp chuyện như thế chứ?"
"Đại tỷ, không thể nói thế được. Biểu ca cũng lớn rồi, huynh ấy ở trong phủ chúng ta cũng có phải ngồi tù đâu. Cho dù hôm nay tỷ không thu xếp cho huynh ấy xuất môn, thì đến lúc có chuyện huynh ấy vẫn đi ra ngoài thôi. Hôm qua biểu ca gặp sát thủ mà không bị thương, đấy cũng là chuyện tốt. Ít nhất sau này xuất môn sẽ không có chuyện không phòng bị cẩn thận."
"Nhưng bây giờ biểu ca lại mắc bệnh nặng như vậy, cứ mê man mãi không tỉnh!"
"Bởi vì sức khỏe biểu ca không tốt, tâm trạng lại không ổn, bệnh này chỉ nhân cơ hội phát tác mà thôi." Khấu Thanh Lam nắm tay Khấu Tử Mặc: "Đại tỷ, tỷ không cần nhận hết trách nhiệm bệnh của biểu ca về tỷ đâu."
Khấu Tử Mặc: "..." Từ khi nào muội muội lại khéo mồm khéo miệng thế này? Cứ như bị ai thay thế vậy.
"Đại cô nương, Nhị cô nương, thái thái mời hai người qua ạ."
Tỷ muội hai người nhìn nhau, chỉnh trang lại rồi đi đến chỗ Mao thị.
"Nương gọi ta với tỷ tới là có việc gì thế?" Khấu Thanh Lam cười tủm tỉm.
Mao thị trầm mặt: "Nha đầu này lớn vậy rồi mà sao không chững chạc hơn chút nào thế?"
"Được rồi, con sẽ chững chạc." Khấu Thanh Lam nghiêm mặt.
Mao thị liếc Khấu Tử Mặc, lướt qua khóe mắt ửng đỏ, nhàn nhạt nói: "Hai đứa theo nương đi thăm biểu ca đi."
Khấu Tử Mặc ngẩn người, hiển nhiên không ngờ Mao thị gọi nàng đến vì việc này.
Từ khi biểu ca đến phủ, có thể người khác không biết nhưng nàng và Nhị muội lại rõ ràng rằng nương canh chừng nàng rất gay gắt, chỉ sợ nàng gặp biểu ca nhiều lần.
"Còn ngây ra đấy làm gì, đi thôi." Mao thị đứng lên.
Khấu Tử Mặc đi theo Mao thị ra ngoài, trong lòng cảm thấy chút ấm áp.
Dù thế nào đi chăng nữa, biểu ca vẫn là đứa con duy nhất còn lại trên đời của cô mẫu, cuối cùng nương cũng phải mềm lòng thôi.
Thính Phong cư nằm ở góc tây bắc của phủ Thượng Thư, hẻo lánh vô cùng.
Mao thị dẫn hai cô con gái xuyên qua đám hoa cỏ tươi tốt, thuần thục tiến lên, rẽ trái rẽ phải thì bắt gặp hai người.
Một người là bà tử tầm bốn mươi năm mươi tuổi, chính là bà tử của Tiết lão phu nhân, Khánh ma ma. Một người mặt mũi sáng láng, anh tuấn bất phàm, là một nam tử trẻ tuổi tầm hai mươi tuổi.
Khấu Tử Mặc và Khấu Thanh Lam kinh ngạc vô cùng.
Mao thị đã đon đả cười nói: "Hầu gia cũng đến thăm Kiều Mặc à?"
Thiệu Minh Uyên hành lễ của vãn bối: "Ra mắt cữu mẫu."
"Hầu gia không cần đa lễ." Mao thị vội vàng tránh.
Người trước mặt là Quan Quân Hầu do đích thân Hoàng Thượng ngự phong, dù bà có là trưởng bối nhà thông gia đi chăng nữa, nếu lên mặt thật thì đúng là ngu.
Mao thị đảo mắt nhìn hai cô con gái, cười nhẹ: "Tử Mặc, Thanh Lam, sao còn chưa ra mắt Hầu gia?"
Tỷ muội hai người nhìn nhau một cái.
Khấu Tử Mặc rũ mắt, trong lòng cười giễu.
Hóa ra là thế.
Nương nghĩ nàng vẫn là đứa trẻ ba tuổi chắc, lại còn cho rằng nàng sẽ tin vào cái "tình cờ gặp gỡ" này!
Trước ánh mắt soi mói nhưng rất đỗi dịu dàng của Mao thị, Khấu Tử Mặc cảm thấy mặt nóng bừng, khó chịu và nhục nhã, lòng bàn tay nắm chặt ống tay áo, khom khom người hành lễ với Thiệu Minh Uyên, điềm nhiên nói: "Ra mắt biểu tỷ phu."
Nụ cười hơi chững lại trên khóe miệng Mao thị.
Nha đầu này làm sao thế này?
Bà biết Quan Quân Hầu đến thăm Kiều Mặc, căn chuẩn thời gian dắt hai người con gái đến, hy vọng có thể lưu lại vài phần ấn tượng cho Quan Quân Hầu, để tương lai thúc đẩy một mối nhân duyên. Ai mà ngờ được vất vả tạo ra cơ hội quang minh chính đại cho hai đứa như vậy, thế mà Tử Mặc lại gọi người ta là "Biểu tỷ phu" cơ chứ?
Đây không phải là nhắc cho Quan Quân Hầu nhớ là giữa hai người còn có mối quan hệ thân thích trói buộc do người thê tử quá cố để lại, cởi cũng không ra à?
Không để ý vẻ mặt thay đổi của mẫu thân, Khấu Thanh Lam cũng hành lễ theo, lanh lảnh nói: "Ra mắt biểu tỷ phu."
Mao thị vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng tức muốn chết.
Hai nha đầu chết tiệt này, đứa nào cũng muốn làm bà tức chết.
Tử Mặc vẫn tơ tưởng đến Kiều Mặc thì thôi, nha đầu Thanh Lam này có ngu không mà lại bắt chước tỷ tỷ nói linh tinh như thế?
Thiệu Minh Uyên khẽ gật đầu với hai người Khấu Tử Mặc, sau đó lui sang một bên, nói với Mao thị: "Mời cữu mẫu vào trước vậy."
Mao thị dịu dàng cười: "Nếu đã gặp nhau thì Hầu gia vào cùng chúng ta đi."
"Không được, cữu mẫu không cần chờ ta đi cùng, ta còn có vài lời muốn riêng với cữu huynh, chờ cữu mẫu vào xong ta vào vậy." Thiệu Minh Uyên nói xong thì sải chân dài đến đình nghỉ chân ngồi.
Mao thị trố mắt nghẹn họng.
Cái gì mà nho nhã dịu dàng, thấu tình đạt lý chứ? Cái gì mà có lời muốn nói riêng với Kiều Mặc chứ? Có gì không nói được trước mặt bà à?
Cứ coi như có lời gì muốn nói riêng thì cũng không lựa lời nói qua loa được à?
Mao thị tự thấy mất mặt tức giận vô cùng, nhưng cái người trẻ tuổi bà luôn coi trọng này không phải con trai như những nhà bình thường mà là Quan Quân Hầu quyền cao chức trọng, bà đành cố nén bực tức dắt hai người con gái vào Thính Phong cư.
Mao thị đến đây chỉ vì muốn mượn cớ thăm bệnh để hai cô con gái có cơ hội tiếp xúc trò chuyện với Thiệu Minh Uyên, giờ đã thành công cốc rồi. Hơn nữa, một người lúc nào cũng trông coi trưởng nữ chặt chẽ như bà, làm gì có chuyện hôm nay lại để trưởng nữ tiếp xúc gần gũi với Kiều Mặc cơ chứ? Tất nhiên bà dắt hai đứa con gái nhanh vào chóng ra.
Lúc ra ngoài, Mao thị nhìn quanh, không thấy bóng dáng Thiệu Minh Uyên đâu, lòng rất mất hứng. Sau khi về phòng thì trách mắng hai người con gái một trận: "Bình thường hai ngươi đều lanh lợi lắm cơ mà, sao hôm nay thấy Hầu gia lại trơ trơ như khúc gỗ thế?"
Khấu Tử Mặc không nói lời nào, mặt đanh lại.
Khấu Thanh Lam cự nự cãi: "Con gái không hiểu ý nương, chúng con có trơ trơ như khúc gỗ đâu, vẫn hành lễ ra mắt với biểu tỷ phu còn gì?"
"Biểu tỷ phu, biểu tỷ phu, gọi thuận miệng quá nhỉ!"
"Không gọi biểu tỷ phu thì gọi là gì?"
Không muốn lộ rõ ý đồ, Mao thị ra vẻ chân thành nói: "Các con đều biết tại sao biểu tỷ các con qua đời còn gì? Chuyện này nhất định là vết thương trong lòng Quan Quân Hầu, các con gọi thế không phải khơi lại chuyện buồn của người ta à?"
Khấu Thanh Lam liếc mắt: "Như thế tức là hắn đã giết biểu tỷ rồi bọn con còn phải cẩn thận cân nhắc tâm trạng của hắn à?"
"Thanh Lam!" Mao thị giận đến trắng mắt.
"Được rồi, Thanh Lam, muội về phòng trước đi, ta muốn nói với nương vài câu."
Khấu Thanh Lam chỉ mong không phải nghe Mao thị lải nhải nữa, vội vã đi mất.
Khấu Thanh Lam vừa đi, Khấu Tử Mặc đã thản nhiên nói: "Ý của nương, con gái đều biết. Nhưng nữ nhi phải sớm nói với mẫu thân một điều rằng: trên đời này có trăm ngàn nam tử, nữ nhi có phải gả cho người bán dầu thì cũng không bao giờ gả cho nam nhân của biểu tỷ đâu!"
Chương 212: Dưới giàn nho
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Mao thị tái mặt, giận đến mức run rẩy: "Tử Mặc, ngươi nói với mẫu thân như thế mà được à?"
Khấu Tử Mặc cất đi sự bi ai, dịu giọng: "Nương, con không cãi nhau với người, con chỉ nói cho người biết suy nghĩ của con thôi."
"Suy nghĩ của ngươi à? Ngươi chỉ tơ tưởng đến biểu ca của ngươi thôi, có đúng không?" Mao thị the thé nói.
Khấu Tử Mặc cười tự giễu: "Nương lo quá rồi, chuyện này không liên quan gì đến biểu ca cả. Nữ nhi cũng không có cách nào chấp nhận việc hai tỷ muội gả cho cùng một nam nhân."
"Nhưng biểu tỷ ngươi chết rồi!"
"Nhưng Quan Quân Hầu vẫn là biểu tỷ phu của con."
Nhìn thấu kiên định trong ánh mắt trưởng nữ, Mao thị bỗng dưng thấy chán chường, khoát tay nói: "Ngươi về phòng đi."
Khấu Tử Mặc khom người: "Con gái xin lui."
Thấy trưởng nữ đi đến cửa, Mao thị mở miệng nói: "Tử Mặc."
Khấu Tử Mặc dừng bước.
"Dù ngươi có nghĩ cái gì thì ngươi phải nhớ một điều rằng, chuyện với ngươi và biểu ca ngươi tuyệt đối không bao giờ xảy ra!"
"Nữ nhi biết." Khấu Tử Mặc bỏ lại những lời này, nhanh chóng rời đi.
Thiệu Minh Uyên vừa bước vào Thính Phong cư, đã nghe thấy mùi thuốc nhàn nhạt, rảo chân nhanh hơn.
Kiều Mặc đang nằm trên giường nhỏ, hai mắt khép hờ, mê man.
Thiệu Minh Uyên thấy vậy thì dừng lại, quan sát một hồi rồi lặng lẽ lui ra phòng ngoài.
"Đại phu bảo sao?"
"Đã mời hai vị đại phu rồi ạ, đều bảo là do bị kinh sợ mà nhiễm gió độc. Trước biểu công tử bị bỏng đã bị tổn thương nguyên khí, thân thể yếu ớt vô cùng, nên giờ mắc bệnh thì cả người suy sụp thôi ạ." Khánh ma ma nói.
Sắc mặt Thiệu Minh Uyên có chút khó coi, sau khi rời khỏi Thính Phong cư thì đến chính viện cáo từ Tiết lão phu nhân: "Ngoại tổ mẫu, nếu bệnh tình biểu huynh có biến chuyển gì thì hãy thông báo kịp thời cho cháu, hoặc nếu cần gì thì có thể giao cho cháu làm."
Nghe lời này, Tiết lão phu nhân thấy rất an tâm, gật đầu nói: "Hầu gia không cần lo nhiều, nếu có chuyện gì thật thì lão thân sẽ sai người đến nói cho Hầu gia."
Thiệu Minh Uyên rời khỏi phủ Thượng Thư cũng không về phủ Tĩnh An Hầu mà đi thẳng đến lầu Xuân Phong.
Lúc này tửu khách đến lầu Xuân Phong thưa thớt, Thiệu Minh Uyên đến nhã gian hay ngồi cùng đám Trì Xán, gọi một bình rượu, tự rót tự uống.
Ngoài cửa sổ mặt trời đã lên cao, ánh mặt trời xuyên qua chấn song, lướt từ mặt bàn lên người đang uống rượu, nhảy múa trên ngón tay thon dài của nam tử, khiến ngón tay vốn trắng kia dường như trong suốt.
Thời tiết nóng bức như vậy mà Thiệu Minh Uyên không hề cảm thấy nóng chút nào.
Chàng ngồi bên bàn rượu cạnh cửa sổ hồi lâu, rốt cuộc hạ quyết tâm, phân phó người: "Đến Lê phủ liên lạc với Thần Quang, để hắn mời Lê Tam cô nương đến lầu Xuân Phong."
"Thiệu Tướng quân muốn gặp ta à?"
Băng Lục vội vàng gật đầu: "Thần Quang bảo tiểu tỳ nói cho người, giờ Thiệu Tướng quân vẫn đang chờ ở lầu Xuân Phong đấy ạ."
Tiểu nha hoàn rưng rưng nhìn Kiều Chiêu: "Cô nương, người đi không?"
Kiều Chiêu hơi im lặng.
Tại sao lại có cảm giác nếu nàng nói là không đi, tiểu nha hoàn sẽ khóc toáng lên chứ?
"Đi." Tên sát thủ thứ hai vẫn là hòn đá đè nặng lòng Kiều Chiêu, thà đi gặp Thiệu Minh Uyên nói chuyện một chút, có khi còn thu hoạch được cái gì, còn hơn ngồi nghĩ bậy bạ ở đây.
"Ôi chao, để nô tỳ đi sửa soạn một chút." Băng Lục chạy như gió