Chương 261: Bộ mặt thật của Thẩm thị
Editor: Ha Ni Kên
Chàng đã nghĩ đến điều này rất nhiều lần.
Vì sao đều là con trai, mà thái độ của mẫu thân đối với chàng lại khác xa một trời một vực thái độ đối với Đại ca và Tam đệ như vậy?
Nếu như không phải con ruột, thì chàng là ai? Từ đâu đến?
Người lớn đều nói mẫu thân khó sinh chàng, lúc đấy phải mời tầm bảy tám bà đỡ nổi danh.
Chàng từng âm thầm phái người đi tìm lại những bà đỡ ngày ấy cho mẫu thân, trừ một vị đã qua đời, một vị đã rời khỏi kinh thành, mấy bà đỡ còn lại đều chỉ tay lên trời thề rằng, tận mắt nhìn thấy chàng sinh ra từ bụng mẫu thân, tuyệt nhiên không có cơ hội đánh tráo.
Những suy đoán này bị chàng giấu nhẹm đi đối với người đang đứng trước mặt chàng. Nhưng hôm nay như vậy, chàng vẫn không tài nào thuyết phục bản thân nổi.
Làm sao lại có thể có một mẫu thân đang tâm tàn ác như thế? Rốt cuộc chàng đã làm sai điều gì, khiến cho mẫu thân cảm thấy để chàng chết cũng không xả hết hận, nhất định phải khiến chàng chịu tội mà sống, sống không bằng chết, thì bắng cam lòng?
Tĩnh An Hầu bị hỏi không biết đáp thế nào, Thiệu Minh Uyên kiên định hỏi lại lần nữa: "Cha, xin cha hãy nói thật cho nhi tử biết, con thật sự là con ruột của mẫu thân à?"
Yên lăng ngự trị trong phòng hồi lâu.
Ve kêu rả rích không ngừng trên ngọn cây ngoài cửa sổ, khiến tiết trời ngày hè càng oi ả hơn, khiến cho người nghe cũng thấy nóng nực trong người. Thế nhưng hai cha con đang đứng trong căn phòng này, không ai cảm nhận được ngày hè nóng nực, mà chỉ cảm thấy hơi lạnh tỏa ra từ tận xương tủy.
Ngay lúc Thiệu Minh Uyên nghĩ có lẽ Tĩnh An Hầu sẽ không trả lời câu hỏi này, Tĩnh An Hầu nói gọn lỏn hai chữ: "Không phải."
Nói xong, ông thở dài một hơi, cảm giác chỉ mới có mấy khắc thôi mà đã già đi mấy tuổi.
Đúng là không phải à?
Giờ phút này, tựa như mọi vấn đề đều đã tìm được lời giải đáp. Thiệu Minh Uyên lại cảm thấy ngọn núi lớn đè nặng trong lòng chàng nhẹ bẫng đi vài phần, không còn chèn ép khiến lục phủ ngũ tạng của chàng nhức nhối nữa.
"Vậy Minh Uyên là con của ai? Hay là, chẳng lẽ, người cha thân sinh ra Minh Uyên cũng là người khác –"
"Không phải!" Tĩnh An Hầu đột ngột cắt lời Thiệu Minh Uyên, ngực phập phồng, hô hấp dồn dập. "Tất nhiên con là con trai ta, sao lại là con người khác được! Con suy đoán lung tung như vậy không sợ người làm cha này đau lòng à? Ta không muốn nghe con nhắc đến chuyện này một lần nào nữa!"
"Nhi tử đã biết."
Người người đều nói ông là, hổ phụ vô khuyển tử, thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam. Nếu ông không phải phụ thân của con trai ông, thì con trai là con của ai?
"Như vậy mẫu thân thân sinh ra Minh Uyên thì sao, bà là ai? Đang ở đâu rồi?"
"Là ngoại thất của cha khi còn trẻ. Con là do ngoại thất sinh ra. Sau đó mẹ đẻ con qua đời, cha đưa con về đây."
"Nhưng năm ấy mẫu thân thực sự có sinh ra một đứa trẻ khác."
"Phải, đích mẫu của con khi ấy cũng sinh con, tiếc là người huynh đệ kia của con sinh ra yếu ớt, không được mấy ngày đã chết yểu. Khi ấy con không còn mẹ đẻ, đích mẫu con cũng không còn con. Cha nghĩ thân phận con của ngoại thất không tốt đối với con, nên đưa con về coi như đứa bé kia nuôi thay. Vốn nghĩ như vậy thì vừa giải quyết được chuyện xuất thân của con, vừa giúp đích mẫu của con không đau lòng. Ai ngời đích mẫu của con vẫn rõ..."
Tĩnh An Hầu cảm thấy khóe mắt đỏ lên: "Khi nãy ta đã cảnh cáo mẫu thân của con rồi, không cho phép nhằm vào con lần nữa. Minh Uyên, oan ức tủi thân mấy năm nay con phải chịu, coi như là thương lấy nỗi đau mất con của mẫu thân đi, hy vong con không hận bà ấy."
"Thì ra là vậy." Thiệu Minh Uyên lẩm bẩm.
Chàng là con của ngoại thất, nên mới bị đích mẫu hận thấu xương.
Nhưng dù vậy, có một số việc, không phải chỉ dùng một chữ "hận" là có thể cảm thông.
"Cha, thời gian vừa rồi Minh Uyên có điều tra một chuyện, vừa mới thu được kết quả, đang định nói cho cha."
"Chuyện gì?"
"Xin cha chờ một chút." Thiệu Minh Uyên cao giọng gọi một tên thân vệ vào, hạ giọng nói mấy câu, thân vệ lĩnh mệnh đi ra.
Chừng nửa giờ sau.
Tĩnh An Hầu nhìn thấy người bị thân vệ đưa vào thì kinh hãi vô cùng: "Thẩm quản sự?"
Ánh mắt Thẩm quản sự lóe lên, cúi đầu xuống không dám nhìn Tĩnh An Hầu.
Người đàn ông cao lớn bên cạnh Thẩm quản sự cũng không nói gì.
Tĩnh An Hầu càng nghi hoặc, nhìn Thiệu Minh Uyên: "Minh Uyên, sao con lại đưa Thẩm quản sự đến đây?"
Thân thể Thiệu Minh Uyên vẫn còn hơi yếu ớt, dựa người vào tường lạnh nhạt nói: "Thẩm quản sự, ngươi nói những chuyện ngươi biết cho Hầu gia nghe đi."
Trước cái nhìn lạnh băng của Tướng quân trẻ tuổi, Thẩm quản sự vừa được dạy dỗ một trận ra trò quỳ sụp xuống đấy, tát cho mình hai cái thật mạnh rồi mới khóc lóc: "Hầu gia, lão nô có tội!"
Tĩnh An Hầu chưa từng gặp cảnh này bao giờ, kinh ngạc vô cùng.
Thẩm quản sự dập đầu sát đất: "Lão nô thật sự không có gan thông đồng với quân địch, là do phu nhân sắp đặt—"
"Thông đồng quân địch với phu nhân sắp đặt cái gì cơ? Ngươi nói rõ cho ta xem nào!" Tĩnh An Hầu bủn rủn trong lòng, nhấc chân đạp Thẩm quản sự ngã lăn ra đất.
Thẩm quản sự lồm cồm bò dậy, quỳ xuống kể hết: "Chắc Hầu gia vẫn nhớ, đầu năm nay Thiếu phu nhân được đưa đến phương Bắc để đoàn tụ với Nhị công tử. Phu nhân phái lão nô đi theo phụng nồi Thiếu phu nhân, âm thầm dặn dò lão nô, bảo lão nô nghĩ cách tiết lộ thân phận cũng như lộ trình của Thiếu phu nhân cho quân địch –"
"Nói láo!" Tĩnh An Hầu đột nhiên đập bàn, mặt mũi sa sầm.
Thẩm quản sự sợ run bần bật, không dám nói gì nữa.
Thiệu Minh Uyên điềm đạm nói: "Sao cha không nghe lão ta nói nốt đã."
"Được, ngươi nói rõ cho ta biết, ngươi là gia nô của phu nhân, cứ cho là muốn liên lạc với giặc Tề, nhưng người chưa bao giờ đến phía Bắc như ngươi lại có thể làm được việc đó?"
Thẩm quản sự cúi gằm: "Nhiều năm trước, phu nhân đã bảo lão nô phải tìm hiểu tình hình phương Bắc của Tướng quân, giúp lão nô sắp xếp cho người quen tiến vào quân doanh, lão đã thu xếp cho biểu đệ Tạ Vũ –"
Người đàn ông bên cạnh Thẩm quản sự cúi đầu theo.
Ánh mắt sắc như dao của Tĩnh An Hầu xẹt qua Tạ Vũ.
Thẩm quản sự tiếp tục nói: "Tầm ba năm trước, Tạ Vũ bị thương quay về. Nó ở phía Bắc lâu năm, cũng am hiểu..."
Đến khi Thẩm quản sự kể hết toàn bộ sự việc, vẻ mặt Thẩm quản sự khó coi vô cùng, ông nhìn đăm đăm vào Thiệu Minh Uyên.
"Minh Uyên, chuyện đại sự quan trọng này –"
Thiệu Minh Uyên ngắt lời Tĩnh An Hầu: "Vậy nên nhi tử đã thu thập rất nhiều chứng cớ."
Chàng nói: "Thiệu Tri, trình những chứng cớ ấy lên cho Hầu gia xem."
Thiệu Tri bưng một cái hộp bước vào, sau đó mở hộp, lấy ra từng thứ đưa cho Tĩnh An Hầu xem: "Đây là bản đồ phương Bắc do Tạ Vũ vẽ, đây là thư từ giữa Tạ Vũ và Thẩm quản sự, đây là khế đất điền trang ở Giang Nam mà Tạ Vũ nhận được sau khi hộ tống phu nhân Tướng quân rồi hồi kinh. Cái điền trang đó đã qua tay mấy người rồi, nhưng thực ra là của hồi môn của phu nhân..."
Thiệu Tri đặt từng tờ chứng cớ trước mặt Tĩnh An Hầu, Tĩnh An Hầu lật từng thứ lên xem, một chữ cũng không nói, cuối cùng mặt mũi tái mét.
Nhân chứng vật chứng rành rành trước mặt, khiến ông chẳng thể nghi ngờ lấy nửa điều.
Tĩnh An Hầu vội nhìn Thiệu Minh Uyên.
Sinh mạng yếu ớt nhỏ bé năm ấy, giờ đã thành một đấng nam nhi trưởng thành thế này, ung dung, tỉnh táo, ẩn nhẫn. Một khi nắm chắc toàn bộ tình hình, sẽ không hề do dự xuất kích, không cho đối phương đường sống để trở mình.
Đứa trẻ ưu tú như vậy, lại bị thê tử của ông hủy thành bộ dạng như bây giờ...
Một trận khí huyết cuộn trào trong lòng, Tĩnh An Hầu đè chặt ngực lại, không nói được lời nào.
Chương 262: Thư nhà
Editor: Ha Ni Kên
Thiệu Minh Uyên vẫn bình tĩnh: "Thiệu Tri, giải bọn họ đi xuống đi."
Chờ đến khi Thiệu Tri dẫn người đi rồi, Thiệu Minh Uyên mới bình thản nói: "Tạ Vũ này có vẻ kỳ lạ, nhưng hiện tại cũng không có nhiều đầu mối hơn nên con vẫn chưa tra được gì thêm. Tạ Vụ và Thẩm quản sự chỉ nghĩ con đang điều tra chuyện của mẫu thân."
Tĩnh An Hầu mờ mịt gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Thiệu Minh Uyên nhìn hai hàng tóc mai đã đượm màu muối tiêu của phụ thân, thở dài: "Về việc xử lý chuyện này của mẫu thân, Minh Uyên đành giao cho cha làm chủ, nhưng có một chuyện con muốn nói rõ với người, từ nay về sau, mời mẫu thân dừng lấy danh nghĩa hiếu đạo để can thiệp vào cuộc sông của nhi tử nữa."
Nói đến đây, Thiệu Minh Uyên tự giễu cười cười, cố nén lại khí huyết đang dâng trào: "Thật ra thì, cuộc sống này đã sớm bị mẫu thân phá hủy rồi."
Từ giây phút chàng buông mũi tên nhằm vào thê tử, phần đời còn lại của chàng đã bị phá hủy hoàn toàn rồi, chàng sẽ phải gánh vĩnh viễn một món nợ trong tim, không thể nào bình yên được.
"Minh Uyên, con dưỡng bệnh cho khỏe, cha sẽ xử lý chuyện của mẫu thân con." Tĩnh An Hầu tựa như già hẳn đi, ngay cả bước đi cũng tập tễnh.
Dường như ông chỉ vô thức đi về phủ Tĩnh An Hầu.
"Phu nhân đâu rồi?"
Thấy vẻ mặt Hầu gia có chỗ không ổn, nha hoàn khép nép nói: "Phu nhân đang đi tản bộ giải sầu trong vườn ạ."
"Mời phu nhân về đây, ta chờ bà ta ở trong phòng."
Mãi một lúc sau, Thẩm thị mới chậm chạp đi về, vừa thấy Tĩnh An Hầu đang ngồi bên cửa sổ thì cười khẩy: "Sao rồi, lão Nhị còn sống không?"
Tĩnh An Hầu đột ngột ngẩng đầu nhìn bà.
Ánh mắt ông quá lạnh lẽo, đến mức Thẩm thị phải run lẩy bẩy, không tự chủ phải lùi về sau một bước, sau đó cả thẹn nói: "Hầu gia làm cái gì vậy?"
"Các ngươi ra ngoài hết đi." Tĩnh An Hầu trầm giọng.
Bọn nha hoàn đưa mắt nhìn nhau, không khỏi nhìn Thẩm thị.
Những năm gần đây, bọn hạ nhân trong Hầu phủ đều biết thừa rằng, Hầu gia tính tình tử tế, chưa bao giờ can thiệp vào những quyết định của phu nhân, nhất là trong chuyện nội trạch, nghe phu nhân là chính xác, không sai.
"Cút!" Tĩnh An Hầu chợt quát.
Người chưa bao giờ nổi giận một khi bộc phát thì cũng đủ khiến người ngoài phải sợ mất mật, bọn nha hoàn cũng không dám chờ cái gật đầu của Thẩm thị nữa, hối hả lui ra ngoài.
"Hầu gia đau lòng à?" Thẩm thị bị mất sạch mặt mũi trước mặt đám người làm, giọng lạnh hơn: "Thế Hầu gia hưu ta, cho ta về nhà ngoại luôn đi, để cho mọi người biết, ngươi vì một thằng con bò ra từ bụng ngoại thất mà đuổi thê tử dành bao công sinh dưỡng ba thằng con trai của ngươi về nhà mẹ đẻ!"
Tĩnh An Hầu nhắm chặt hai mắt, sau đó đôi mắt lạnh băng như tuyết tan nhìn hướng thẳng vào Thẩm thị: "Ta không hưu ngươi đâu. Ta sẽ sai người thu dọn viện tử ở phía Tây Bắc thành Phật đường. Sau này ngươi ở trong đó niệm Phật đi, chuyện trong nhà giao cho thê tử Đại Lang là được."
Mặc dù quân giặc không mai phục và