Chương 271: Mặt nạ
Editor: Ha Ni Kên
"Cảm ơn." Thiệu Minh Uyên đón lấy bát thuốc, uống một hơi cạn sạch, một cái nhăn mày vụt qua, rồi gương mặt lại khôi phục vẻ bình thường trong nháy mắt, chàng thản nhiên đưa bát thuốc cho thân vệ đứng cạnh.
Kiều Chiêu lôi một viên kẹo hoa quế từ trong hà bao, thả vào tay chàng.
Thiệu Minh Uyên ngạc nhiên.
"Ăn kẹo vào sẽ không thấy đắng nữa."
"À." Thiệu Minh Uyên nhạy bén phát hiện ra tâm trạng của người con gái trước mặt không được ổn, mặc dù tự thấy đường đường là đấng nam nhi lại ăn kẹo trước mặt mọi người thì hơi mất mặt, nhưng chàng vẫn bỏ ngay viên kẹo vào miệng.
Vị ngọt của hoa quế nhanh chóng xua đi vị thuốc đắng chát.
"Như trẻ con thế này à!" Trì Xán tức chết đi được, hung hăng trợn mắt nhìn Kiều Chiêu.
Có đại phu nào như thế này à, còn chuẩn bị kẹo cho bệnh nhân như thế?
Nhất định là tơ tưởng gì đấy Thiệu Minh Uyên rồi!
Trì Xán càng nghĩ càng tức, mà lại không thể làm gì Kiều Chiêu, lặng lẽ nhấc chân đạp cho Thiệu Minh Uyên một cái.
Thiệu Minh Uyên đang ngậm kẹo hoa quế trong miệng: "..."
Chàng yên lặng nuốt kẹo hoa quế, ngẩng đầu nhìn trời: "Ừm, giờ cũng đã –"
"Vẫn phải nấu thêm một toa thuốc nữa." Kiều Chiêu chặn đứng những lời Thiệu Minh Uyên toan nói.
Bây giờ rõ ràng còn sớm, Thiệu Minh Uyên nói thế thật ra là đang muốn đuổi nàng về đây mà.
Làm sao mà nàng về vào thời điểm thế này được.
Vị ngọt ngào như vẫn đang quẩn quanh miệng, Thiệu Minh Uyên nghĩ thầm: đây là ăn của người ta rồi thì không được cãi người ta đấy hửm?
"Vậy thì làm phiền Lê cô nương rồi."
"Ta đi sắc thuốc, Thiệu Tướng quân và Trì Đại ca cứ từ từ nói chuyện."
Sau đó Kiều Chiêu ngồi trông bếp lò, vểnh tai nghe Thiệu Minh Uyên và Trì Xán nói chuyện.
Tiếc là Thiệu Minh Uyên chẳng nói nhiều về vụ án hỏa hoạn ở Kiều gia, mà hỏi mục đích Trì Xán đến đây.
Trì Xán nói: "Ta đoán chừng hôm nay Hoàng Thượng sẽ triệu kiến Kiều công tử nên định đến báo trước cho huynh."
Kiều Chiêu nắm chặt quạt.
Hoàng Thượng muốn triệu kiến Đại ca?
Nàng không khỏi nhìn Thiệu Minh Uyên.
"Ừ." Thiệu Minh Uyên nghiêng đầu chờ Trì Xán nói tiếp.
Nhắc tới đương kim Hoàng Thượng, Trì Xán cũng không có mấy vẻ kính sợ trái lại còn có chút cảm giác khó diễn tả thành lời: "Vị cữu cữu làm Hoàng đế kia của ta ấy mà, Đình Tuyền huynh không ở kinh thành lâu nên chắc không biết, nhưng nói thế nào nhỉ... Ừm, có chỗ không giống người thường, nói chung là không thích nhìn những thứ không đẹp mắt. Vậy nên nếu thực sự Kiều công tử bị triệu vào cung thì tốt nhất nên che đi nửa gương mặt bị hủy dung kia thì tốt hơn."
"Được rồi." Thiệu Minh Uyên nghĩ ngợi một chút rồi gọi thân vệ: "Đi lấy tấm mặt nạ bạc kia ra đây."
Chẳng bao lâu sau thân vệ bưng một tấm mặt nạ chạy lại, cung kính đưa cho Thiệu Minh Uyên.
Kiều Chiêu không nhịn được nhìn sang.
Đó là một tấm mặt nạ bằng bạc mỏng như cánh ve, được làm tinh xảo vô cùng.
Thiệu Minh Uyên nhận lấy, vuốt ve một lúc rồi nói: "Mời Kiều công tử đến đây."
Không lâu sau thì Kiều Mặc đến, đã khôi phục lại dáng vẻ vân đạm phong khinh.
"Cữu huynh, có thể hôm nay trong cung sẽ truyền huynh đến."
"À." Kiều Mặc bình tĩnh, sau đó chạm lên vết sẹo lồi lõm trên mặt, cười khổ: "Bộ dạng này của ta có khó coi quá phải không? Sợ là sẽ thành tội đại bất kính với Thánh Thượng."
Kiều Chiêu nghe vậy, lòng như bị ong đốt, vội vàng rũ mắt che giấu tâm trạng trong lòng.
"Cữu huynh thử cái này xem." Thiệu Minh Uyên đưa tấm mặt nạ bằng bạc sang.
Kiều Mặc hơi run rồi nhận lấy, đeo thử lên mặt.
Đường nét gương mặt Kiều Mặc dịu dàng, càng khiến gương mặt của Thiệu Minh Uyên trông góc cạnh hơn. Nhìn Kiều Mặc đeo tấm mặt nạ một lúc, Thiệu Minh Uyên lấy tấm mặt nạ xuống.
Chàng chỉ vừa dùng chút lực, đã nghe thấy tiếng rắc nhỏ, tấm mặt nạ bị chia thành hai. Chàng chỉnh thêm vài chỗ rồi đưa cho Kiều Mặc: "Cữu huynh đeo thử lại đi."
Một nửa tấm mặt nạ ôm gọn lấy gò má trái của Kiều Mặc, che kín vết sẹo kinh người.
Một bên là mặt nạ bằng bạc, một bên là má phải hoàn hảo, đối lập lại sinh ra một vẻ đẹp khó đặt tên.
Thiệu Minh Uyên cười gật đầu: "Như thế này cũng được, mặt nạ này được làm từ chất liệu đặc biệt, chỉ cần áp sát lên da sẽ không bị rơi."
Thân vệ đứng bên lòng đau như cắt.
Tất nhiên là đặc biệt rồi. Tấm mặt nạ này được làm từ chất liệu quý giá vô cùng, từ lúc Tướng quân đại nhân mới mười mấy tuổi đã luôn đeo bên mình rồi.
"Đúng là không tệ." Trì Xán trước giờ vẫn kén chọn khoanh tay trước ngực, miễn cưỡng gật đầu.
Kiều Chiêu không nói gì, lẳng lặng nhìn.
Nãy giờ Kiều Mặc không hề chú ý đến sự tồn tại của Kiều Chiêu, tầm mắt không nhìn về phía nàng lấy một lần.
Có thân vệ chạy đến bẩm báo: "Tướng quân, có người trong cung đến truyền chỉ."
Thiệu Minh Uyên nhìn Trì Xán, sau đó nhìn Kiều Mặc: "Cữu huynh, chúng ta đi thôi."
Kiều Mặc gật đầu.
Hai người đi trước, Kiều Chiêu vẫn nhìn theo không chớp mắt, Trì Xán hắng giọng: "Nhìn cái gì mà nhìn? Mắt không dứt ra được từ nãy đến giờ."
Còn lâu chàng mới nhận là khi nãy chàng cảm thấy rất dè chừng khi Kiều Mặc đeo tấm mặt nạ kia lên đấy.
Không phải, chàng còn lâu mới cảm thấy dè chừng, đàn ông đẹp mấy cũng có mài ra mà ăn được đâu!
"Sao Trì Đại ca không đi cùng?" Kiều Chiêu hỏi nhẹ.
Tất nhiên nàng có thể mặt dày đi theo, nhưng nếu vậy Đại ca sẽ càng không thích nàng.
Dục tốc bất đạt, khi trước là do nàng quá nóng lòng muốn nhận thân với Đại ca nên mới đẩy tình huống đến thế tiến thoái lưỡng nan như bây giờ.
"Đi thì cũng có gì để nhìn đâu, cùng lắm là tên thái giám nói mấy câu rồi đưa Kiều Mặc đi thôi, ta thấy cảnh này bao nhiêu lần rồi cơ chứ."
"Hoàng Thượng –" Kiều Chiêu muốn hỏi cái vị Hoàng Thượng luôn cầu trường sinh kia có đúng là không đáng tin như lời tổ mẫu vẫn thường nói với nàng hay không, nhưng lời này cũng không tiện nói thẳng, chỉ có thể dợm lời như vậy, mong Trì Xán hiểu ý.
Trì Xán quả nhiên hiểu ngay Kiều Chiêu hỏi cái gì, nói thẳng luôn: "Vui buồn thất thường, tính khí ẩm ương."
Kiều Chiêu: "..."
May mà nàng không phải là mấy vị cô nương thần kinh yếu ớt, nếu không Trì đại gia đây nói như vậy chắc đã dọa nàng ngất mất rồi.
Quan tâm quá thì sẽ bị loạn, mặc dù Kiều Chiêu cũng có thể coi là tính tình bình ổn, nhưng nghe lời Trì Xán xong thì cũng cảm thấy hơi lo lắng.
Một lát sau thì Thiệu Minh Uyên quay lại.
"Đi rồi à?"
"Ừ."
Trì Xán vỗ vai Thiệu Minh Uyên: "Bỏ cái vẻ mặt ông cụ non kia đi, đến ta còn thấy Kiều Mặc đeo mặt nạ lên nhìn tàm tạm, cữu cữu là Hoàng Thượng kia của ta sẽ không có chuyện không thích. Đã có kết quả của vụ hỏa hoạn ở Kiều gia, lại còn có vị Kiều tiên sinh đã qua đời là đại nho nổi danh khắp chốn, hôm nay truyền huynh ấy vào cung cũng chỉ định trấn an thôi. Hoàng Thượng sẽ không gây khó dễ gì đâu."
Nhưng mà tác phong của Hoàng đế cữu cữu kia của chàng đúng là không nói nổi thành lời, cái chuyện chỉ cần không vừa mắt ai là sẽ ra tay xử lý ngay lập tức cũng không phải hiếm.
Tất nhiên chàng không cần làm mọi chuyện thêm ngột ngạt, trong cung ngoài cung là hai nơi hoàn toàn khác nhau. Chẳng ai nói trước được chuyện sẽ xảy ra trong cung, đoán cũng vô ích.
"Vào trong chờ đi." Thiệu Minh Uyên nói xong thì nhìn Kiều Chiêu: "Lê cô nương, chi bằng ta phái người –"
"Ừm, thuốc sắc cũng được rồi, cũng nên ăn cơm thôi."
Thiệu Minh Uyên há miệng.
Được rồi, còn phải quản cả cơm nữa.
Cơm trưa cũng coi như phong phú, tiếc là chưa ăn được một nửa đã có thân vệ vội vã chạy vào: "Tướng quân, Kiều công tử bị nhốt vào thiên lao rồi!"
Chương 272: Bí mật của Kiều Mặc
Editor: Ha Ni Kên
Kiều Chiêu siết chặt đôi đũa trong tay, đốt ngón tay trắng bệch hẳn lên.
Thiệu Minh Uyên đứng lên, trầm giọng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì rồi?"
"Cũng không rõ cụ thể mọi chuyện ạ. Ty chức canh giữ bên ngoài cửa cung, thấy Kiều công tử bị Cẩm Y Vệ áp giải đi mất. Sau đó cũng có đi dò la nhưng những người đó không nói gì."
Thiệu Minh Uyên gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Kiều Chiêu nhìn Trì Xán: "Không phải khi nãy Trì Đại ca nói là Hoàng Thượng triệu kiến Kiều Đại ca chỉ để trấn an ban ơn à, trừ phi—"
Nói đên đây, lòng Kiều Chiêu trầm xuống.
Trừ khi Đại ca quyết tâm nói ra những chuyện mà bản thân biết rõ là không thể nói với Hoàng Thượng, thậm chí có khi Đại ca chỉ chờ đến ngày hôm nay để nói ra cũng nên!
"Thập Hi, ta nhớ hôm nay Dương Nhị cũng trực ở trong cung đúng không?"Thiệu Minh Uyên mặt mày nghiêm nghị, hỏi.
Dương Hậu Thừa vừa mới vào Kim Ngô Vệ cách đây không lâu, phụ trách việc tuần tra trong cung.
"Ờm, đúng, tiểu tử Dương Nhị kia phải trực ngày hôm nay."
"Đi mời Dương công tử tới đây, mau lên." Thiệu Minh Uyên phân phó thân vệ.
"Tuân lệnh."
Thân vệ chạy như bay ra ngoài, vừa ra đường thì nhìn thấy Dương Hậu Thừa.
Thân vệ nhảy xuống từ trên lưng ngựa, như chim ưng sải cánh lao về phía Dương Hậu Thừa.
Dương Hậu Thừa đang nóng ruột nóng gan chạy đến phủ Quan Quân Hầu, đột nhiên bị ai đấy đánh lén thì tức giận: "Ở đâu ra tên tiểu súc sinh không có mắt vậy!"
Kết quả so được vài chiêu thì choáng váng: Tiểu súc sinh này có công phu lợi hại quá!
"Dương công tử, Tướng quân đại nhân của chúng ta mời ngài đến!" Thân vệ vội vàng giải thích, nhân lúc Dương Hậu Thừa đang ngẩn người thì một tay dùng sức kéo Dương Hậu Thừa lên lưng ngựa, rồi sau đó đạp mạnh vào mông ngựa.
Con ngựa khỏe khoắn hí một tràng dài rồi đưa Dương Hậu Thừa đi mất.
Nhưng con ngựa này đều đã được trải qua huấn luyện dạy dỗ cẩn thận, thuộc làu làu đường xá, nhanh như chớp đã chạy đến trước cửa Quan Quân Hầu. Đến nơi thì dừng lại đột ngột, Dương Hậu Thừa theo đà ngã lăn xuống đất.
Dương Hậu Thừa cũng sắp nôn ra đến nơi, cố ôm chặt ngực, quát to: "Mẹ nó!"
Đây là chuyện mà người bình thường sẽ làm à! Tên thân vệ kia, lại còn cái con ngựa chết dẫm này nữa, chẳng ra làm sao cả!
Sau đó, Dương Nhị công tử trầm mặc một hồi, rốt cuộc cũng thấu hiểu vì sao cho dù chàng có tha thiết ôm đùi van xin Thiệu Minh Uyên cho đi cùng, người ta cũng không dắt chàng đi theo.
Hóa ra chàng vẫn không đánh thắng nổi thân vệ của Thiệu Minh Uyên!
Phát hiện này khiến Dương Hậu Thừa mặt mày đưa đám, nếu không phải đang có chuyện gấp cần báo cho Thiệu Minh Uyên, chắc đã ngồi khóc lóc ăn vạ ở cửa phủ Quan Quân Hầu rồi.
Thấy Dương Hậu Thừa vừa đi vào, Trì Xán nhíu mày: "Nhanh thế à?"
Chàng nhớ là tên thân vệ kia vừa mới đi không bao lâu.
Dương Hậu Thừa hung hăng: "Đừng nói gì với ta hết, ta đang chạy đến đây thì gặp phải thân vệ của Đình Tuyền, cái tên tiểu tử kia chưa gì đã kéo ta –"
Nói đến đây tự thấy hơi mất mặt, Dương Nhị công tử hắng giọng nói: "Chưa gì đã đưa ngay ngựa cho ta dùng rồi."