Chương 306: Thế nào ta cũng nhận ra
Editor: Ha Ni Kên
Lê Quang Văn lảo đảo ngã.
Lê Huy đỡ Lê Quang Văn, cả giận: "Sao lại đẩy người khác như thế?"
Lê Quang Văn khoát tay: "Huy Nhi, bọn họ đã vất vả nhiều rồi."
Vừa nói, ông vừa nhặt nhạnh dọn dẹp vài hòn đá nhỏ.
"Đã bảo trói gà chưa chặt thì đừng có mà lộn xộn rồi, ngài cứ ngồi yên một chỗ mà chờ đi." Nha dịch không nhịn được nói.
Tay văn sĩ này nói năng cũng dễ nghe đấy nhưng mà táy máy chân tay thì không được.
"Ta không lộn xộn mà, ngươi nhìn đi, ta có thể chuyển mấy hòn đá lớn tầm này này. Lê Quang Văn vừa nói vừa nhấc hòn đá sang một bên.
Lê Huy thấy vậy thì mím môi, cũng cúi người bê một hòn đá như phụ thân.
Nha dịch nhìn hai cha con chòng chọc, không nhịn được hỏi Lê Huy: "Tiểu công tử là người nhà ai? Chẳng lẽ hôm qua có gia quyến lên núi?"
"Phải." Lê Huy cũng không nói tỉ mỉ, hỏi dò: "Ta nghe nói hôm qua có sai gia đến dọn dẹp, còn đào ra mấy cái thi thể hả?"
"Thế á? Mà có thế ta cũng không biết, hôm nay ta mới bị điều đến đây thôi. Tiểu công tử, ta thấy cha con hai người đều là mấy người đọc sách, thôi đừng dọn đá nữa, đứng sang một bên chờ thì hơn."
"Dọn được viên nào thì hay viên đó, như thế cũng nhanh khai thông đường hơn."
Lúc này có tiếng ồn ào vọng lại: "Thêm một xác nữa rồi, ôi chao, là hai cô nương trẻ tuổi –"
Một tiếng bịch vang lên, theo đó là một tiếng hét thảm. Âm thanh này quá quen thuộc, Lê Huy nhìn phắt sang, thấy Lê Quang Văn đang ôm chân nhảy lò cò.
"Cha!" Lê Huy vội chạy đến: "Cha sao rồi?"
"Đá đập trúng chân thôi, không cần để tâm đâu, mau mau đỡ ta ra kia xem nào."
Nghe thấy là hai cô nương trẻ tuổi, Lê Huy cũng rất lo lắng trong lòng, nhưng sợ Lê Quang Văn không chịu nổi, bèn đỡ ông rồi nói: "Bên đó khó đi, cha cứ ngồi đây chờ chút, để con ra xem thế nào."
Lê Quang Văn đau chân vô cùng, không có cách nào cứng đầu.
Lê Huy đạp lên đống đất đá, chưa đến nơi đã thấy hai tên nha dịch khiêng đến hai thi thể.
Bởi vì bị chôn một đêm, lại đang giữa hè, hai thi thể không còn giữ nguyên hình dáng ban đầu, chỉ có thể dựa vào quần áo trang sức mà miễn cưỡng phân biệt ra là người chưa xuất giá, trong đó có một người mặc quần áo nha hoàn.
Chân Lê Huy mềm nhũn, lùi vài bước về phía sau.
Hôm qua Tam muội mặc quần áo như thế nào?
Đáng chết, cậu đi học, chẳng biết thế nào!
"Sao rồi?" Thấy con trai quay lại, Lê Quang Văn vội vã hỏi.
Lê Huy lắc đầu.
"Không phải Tam muội con à?" Lê Quang Văn ôm đôi chân chảy cả máu, hớn hở cười.
Lê Huy cố nhịn, vẫn không thể nào lừa được cha mình: "Con không biết nữa, hai thi thể kia đã bắt đầu phân hủy rồi, chỉ tạm phân biệt ra là một vị cô nương và một nha hoàn thôi."
Lê Quang Văn ngây dại cả người.
Đúng lúc này, tiếng vó ngựa truyền lại, ba thanh niên trẻ tuổi nhảy xuống ngựa, cùng tiến lại, chính là Trì Xán, Dương Hậu Thừa và Chu Ngạn.
Trì Xán liếc nhìn Lê Quang Văn đang thần cả người, bước vội tới: "Lê thúc thúc."
Lê Quang Văn ngẩng đầu, lẩm bẩm: "Là ngươi –"
"Lê thúc thúc, thúc thúc... sao vậy?" Từ sáng vừa nghe tin, chàng đã chạy ngay đến phủ Quan Quân Hầu, kết quả thót cả lòng, Thiệu Minh Uyên vẫn chưa về.
Nhất định là Lê Tam xảy ra chuyện rồi!
Mấy ngày nay Trì Xán vẫn tìm Lê Quang Văn đánh cờ, hai người đã thành bạn cờ ít nhiều thân thiết, Lê Quang Văn khóe mắt cay xè, chỉ về phía thi thể: "Con gái của ta –"
Trì Xán tái nhợt cả mặt, lùi lại vài bước, sau đó vội đi về phía đó.
Ở đó có bảy tám cái xác, đều phủ vải trắng.
Trì Xán quét mắt nhìn, phát hiện có hai tấm vải nhỏ hơn những tấm còn lại. Mặt chàng trắng bệch, chầm chậm quỳ xuống, vén tấm vải lên.
"Thập Hi—" Dương Hậu Thừa đi đến cạnh Trì Xán, không nhịn được gọi một tiếng.
Trì Xán không có phản ứng gì, đột ngột lật tấm vải lên.
Dung mạo đáng sợ của một cô nương lộ ra, trên người là bộ quần áo nha hoàn chẳng còn nguyên vẹn.
Trì Xán thở phào một cái, nhắm chặt mắt, rồi lại mở một tấm vải khác.
Dương Hậu Thừa không đành lòng nhìn, quay ngoắt đi. Trì Xán thì nhìn gương mặt của thi thể, không chớp mắt.
Da thịt lẫn lộn, sưng vù, có là người thân e là cũng không nhận nổi.
Trì Xán nhìn đến ngẩn người, nhẹ giọng hỏi Dương Hậu Thừa: "Có phải không nhỉ?"
Dương Hậu Thừa lặng yên không nói.
Bỗng nhiên Trì Xán đưa tay, đến lúc sắp chạm đến gương mặt kia thì bị Dương Hậu Thừa ngăn lại: "Thập Hi, huynh làm gì vậy?"
Giọng nói Trì Xán còn run rẩy hơn: "Ta, ta nhìn thử."
"Thập Hi, huynh đừng như vậy nữa." Dương Hậu Thừa cực kỳ khó chịu: "Đã thành ra thế này rồi thì sao biết ai với ai được nữa!"
"Không, không, chắc chắn được."
Trì Xán giật tay khỏi tay Dương Hậu Thừa, lấy khăn tay lau sạch ấn đường của cỗ thi thể.
Một lần, hai lần, ba lần. Chàng lau tỉ mỉ vô cùng, đầy cẩn thận nghiêm túc.
Chẳng biết từ khi nào Lê Quang Văn đã được Lê Huy đỡ qua, đứng một bên lặng lẽ nhìn.
Trì Xán hoàn toàn không biết, chàng dồn hết chú ý vào thứ trước mặt.
Cuối cùng, vệt máu và bùn đất bám nơi ấn đường của cỗ thi thể cũng được lau sạch sẽ, lộ ra phần trán sáng bóng.
Trì Xán nhắm chặt hai mắt, sau đó ôm chặt lấy Dương Hậu Thừa, vỗ bả vai chàng: "Không phải muội ấy! Dương Nhị, huynh thấy không, không phải muội ấy đâu!"
Dương Hậu Thừa cũng vui mừng y hệt, gật đầu liên tục: "Phải, phải rồi. Trời ơi, sao huynh lại có thể nghĩ đến điều này chứ Thập Hi, ta cũng không ngờ!"
Chàng quên mất là ấn đường của Lê cô nương có một nốt ruồi son nho nhỏ.
Trì Xán bật cười, vẻ lười biếng mê hoặc người khác bình thường phai nhạt bớt, thêm vài phần ngây ngô: "Tất nhiên rồi, huynh cũng chẳng phải là ta –"
Dương Nhị coi Lê Tam là bạn, chàng lại đặt nàng trong tim.
Sao có thể giống nhau được?
"Không phải con gái ta à?"
Lúc này Trì Xán mới tỉnh lại từ cơn mê, phát hiện ra cỗ thi thể đáng sợ vẫn đang gần kề trước mặt, vội ném cái khăn tay xuống đất, đứng lên nói với Lê Quang Văn: "Chắc chắn không phải."
Lê Quang Văn cười ngây ngốc: "Không phải là tốt rồi, là tốt rồi."
Ừ, tự nhiên ông thấy tên tiểu tử này cũng tàm tạm, nếu Chiêu Chiêu có thể bình an trở lại, chỉ cần con bé thích, ông sẽ không ngăn cản đâu.
Chu Ngạn đi đến, vỗ vai Trì Xán, nhẹ giọng: "Thập Hi, chúng ra qua bên kia nói chuyện đi."
"Sao vậy?" Trì Xán và Dương Hậu Thừa đi cùng Chu Ngạn đến một nơi khuất người.
"Ta vừa nói chuyện với thân vệ của Đình Tuyền, bọn họ nói hôm qua Đình Tuyền leo thẳng lên vách núi. Ta nghĩ, nhất định là để đi tìm Lê cô nương."
Mắt Trì Xán sáng lên: "Ý huynh là Lê Chiêu còn sống hả?"
Chu Ngạn cười cười: "Ít nhất Lê cô nương sẽ không bị chôn ở đây. Nếu không làm gì có chuyện Đình Tuyền sẽ lên núi chứ, các huynh thấy có phải không?"
Trì Xán và Dương Hậu Thừa không khỏi gật gù.
"Yên tâm đi, chỉ cần Lê cô nương không xảy ra chuyện, chắc chắn Đình Tuyền sẽ đưa người bình an trở về."
Trì Xán nghĩ ngợi một chút rồi đi về phía Lê Quang Văn.
Chương 307: Xuống núi
Editor: Ha Ni Kên
"Ngươi nói là, con gái ta không bị núi đá chôn ấy hả?" Lê Quang Văn nghe Trì Xán nói xong, nhất thời cảm thấy chân không đau, bụng không đói, mắt sáng ngời.
"Lê thúc thúc không cần quá lo lắng. Lê Tam... Tam cô nương là người có phúc, chắc chắn không có việc gì đâu."
Nha đầu kia bị bọn buôn người bắt mất mà còn gặp được chàng, mà trước giờ chàng đâu có để mắt nhìn cô nương nào. Thế mà đúng lúc đó lại mềm lòng, không phải có phúc thì là gì chứ?
"Tốt rồi, thế thì tốt rồi." Lê Quang Văn cười ngây ngốc.
Chu Ngạn lên tiếng: "Có phải Lê đại nhân bị thương ở chân rồi phải không? Hay là ngài đến lều nghỉ chân đằng kia xử lý vết thương đi đã."
Nhiều người khai thông đường núi như vậy, chỉ huy lại chẳng thiếu các vị quan gia, vậy nên người ta đã dựng tạm lều nghỉ chân cho mọi người, không chỉ để cung cấp lương khô nước nôi, còn có không ít thuốc men, phòng ngừa có người bị thương.
Lê Quang Văn cúi đầu, phát hiện giầy trắng đã rỉ máu.
Ông hít hà một cái: "Huy Nhi, mau, mau đỡ ta qua đó."
"Xin đa tạ ba vị huynh đài." Lê Huy cảm ơn ba người Trì Xán rồi đỡ Lê Quang Văn đến lều nghỉ chân.
Trong lều nghỉ chân ngồi kín người, Lê Huy đỡ Lê Quang Văn vào, tìm mãi mới được một chỗ trống.
"Cha, cha cẩn thận chút."
Nhưng Lê Quang Văn còn chưa ngồi xuống, đã có người nhấc ghế đi.
Lê Huy ngẩng phắt đầu, phát hiện có một gã trung niên thân hình cao lớn, chẳng buồn nhìn cha con hai người lấy một cái, thản nhiên ngồi xuống.
"Vị đại nhân này, phụ thân ta bị thương, cần xử lý một chút. Chỗ này cũng là chúng ta thấy trước, cảm phiền ngài nhường một chút." Lê Huy cố nén cơn giận, nói với gã cao to.
Lê Huy tuổi cũng chưa lớn, nhưng cũng biết đây không phải là Quốc Tử Giám, càng không phải ở nhà, không thể cứng giọng với mấy kẻ nhìn đã thấy thô kệch thế này được.
Gã đàn ông liếc xéo Lê Huy, thấy cậu chỉ ăn mặc kiểu học sinh, kẻ bên cạnh lớn hơn chút nhưng nhìn qua đã thấy là một tên thư sinh già nghèo kiết xác, lạnh giọng cười: "Thằng nhãi con này lông tóc mọc còn chưa hết mà dám giơ tay múa chân với ông hả?"
"Đại nhân nói vậy thì có chút lỡ lời –"
"Á à, lại còn lên giọng dạy đời với ông đây hả? Từ hôm qua đến giờ ông đây chưa chợp mắt lần nào, bận rộn cứu nguy, mấy kẻ đọc sách trói gà không chặt như các ngươi thì làm cái thá gì chứ? Chỉ có làm loạn thôi, đi đi, đừng có mà chọc cho ông đây cáu!"
Lê Huy vừa nghe người này bận bịu từ hôm qua đến giờ, tuy căm giận thái độ tồi tệ của hắn, nhưng cũng hơi xấu hổ.
Dù mấy người này thô tục vô lễ, nhưng ít nhiều cũng làm việc ở đây.
Nhưng Lê Quang Văn không chịu để yên, lạnh lùng hỏi: "Đại nhân đang xem thường người đọc sách ư?"
Bắt nạt thằng con trai dễ xấu hổ của ông à? Hừ, cũng không thèm nhìn xem cha nó vẫn đang ngồi đây đấy.
Lê Quang Văn vừa hỏi, gã kia vội liếc sang.
Mọi thứ đều là thứ phẩm, chỉ có đọc sách là thượng phẩm, mấy lời như xem thường người đọc sách tuyệt đối hắn không dám nhận, nếu không đám đại nhân kia xé xác hắn ra mất.
"Hưởng lộc vua phát, phân sầu cùng vua. Các hạ giữ chức vụ thế này, ngày thường chắc hẳn đã quen uy phong bốn phía, bây giờ làm chút chuyện như vậy lại thấy oan ức bất công ư?" Lê Quang Văn hỏi vặn lại.
Hừ, luận mồm mép miệng lưỡi, chưởng viện của các ông còn không nói lại ông, ông còn sợ ai chứ!
Gã đàn ông quả nhiên á khẩu, mặt xanh trắng liên tục.
Người đứng bên giảng hòa: "Khương chỉ huy, vất vả lắm mới có lúc nghỉ, giờ uống miếng ước có phải tốt hơn không, tội gì so đo cùng bọn họ."
Thì ra gã đàn ông cao lớn này chính là chỉ huy Tây thành Khương Thành, hôm qua đưa Chân Chân