Bệnh Viện Quân Khu thành phố G.
Trong phòng bệnh đặc biệt, Bạch Ngôn Hạo hai mắt từ từ mở ra, ánh sáng tràn vào khiến anh chói mắt.
Đây là đâu?
Bạch Ngôn Hạo trong đầu tự hỏi.
Trước mắt anh chỉ thấy một màu trắng muốt.
Có phải mình chết rồi không? Cho nên chung quanh mới toàn màu trắng như thiên đường thế này.
Anh lại tự hỏi.
Anh nhớ rất rõ, sau khi máy bay của địch nổ giữa không trung, các mảnh nhỏ bay tứ phía, thì thân máy bay của anh đã rung lên bất thường, sau đó dù anh cố gắng xử lý sự cố, nhưng các phím vô lăng đều mất tác dụng, máy bay tiến vào trạng thái bay ngược, anh còn có thể nhìn rõ phía dưới chính là vùng sa mạc chỉ toàn cát đá.
Vào khoảnh khắc nhảy dù thoát ra, một ánh lửa lớn nổ tung trước mắt anh.
Sau đó thì hoàn toàn không rõ nữa.
Hiện tại bây giờ anh đang ở đâu? Là thiên đường hay địa ngục.
Cảm thấy môi có chút khô, Bạch Ngôn Hạo lại nhắm mắt rồi lại mở mắt một lần nữa nhìn xung quanh, đây là bệnh viện, không phải thiên đường.
Mình chưa chết! Bạch Ngôn Hạo khẳng định trong đầu.
Vừa định ngồi dậy, một cỗ đau nhức từ phía sau lưng truyền tới, cơn đau khiến anh "A" một tiếng, hai chân mày nhíu chặt.
Đúng lúc này, một thanh âm vô cùng quen thuộc mang theo đầy lo lắng vang lên:
"Hạo, anh tỉnh rồi?"
Bạch Ngôn Hạo quay lại, anh thấy một thân ảnh rất rất quen thuộc với anh, có chết anh cũng không quên được, mà thân ảnh kia, cũng là hình bóng trong lúc nguy cấp nhất khi tai nạn xảy ra khiến anh nhớ đến.
Không ai khác đó là Thẩm Ngải Yến.
"Yến." Bạch Ngôn Hạo thanh âm khàn khàn lên tiếng, mang theo chút kinh hỷ lẫn vui sướng.
Chỉ một từ vậy thôi, một từ thôi cũng đủ làm người kia nước mắt lưng tròng vì hạnh phúc, phải biết không ai có đủ tư cách để kêu tên cô như vậy, người kêu tên cô mang theo sủng nịch và yêu thương chỉ có Bạch Ngôn Hạo mà thôi.
Thẩm Ngải Yến vội vàng đi nhanh vào, đặt hộp cháo lên bàn, không đợi Bạch Ngôn Hạo phản ứng, đã nhào vào lòng anh.
"Hạo, tên khốn này, có biết em lo cho anh lắm không?"
"Xin lỗi..." Bạch Ngôn Hạo hai tay cũng ôm chặt cô gái nhỏ vào lòng, Ngải Yến của anh, tại sao lại xuất hiện trước mặt anh lúc này, đây hoàn toàn không phải là mơ, là thật.
Bởi vì hơi thở cũng như cảm xúc lúc này của người trong lòng hoàn toàn là thật.
Đây là Thẩm Ngải Yến bằng xương bằng thịt của anh.
Bạch Ngôn Hạo dù đau nhưng vẫn dùng sức gắt gao ôm chặt Thẩm Ngải Yến, dường như sợ buông tay lần này, cô sẽ bỏ anh đi mất.
"Anh hôn mê mất ba ngày rồi đấy, làm em lo muốn chết." Thẩm Ngải Yến vừa ôm Bạch Ngôn Hạo vừa lầm bầm, nước mắt chỉ chờ trực sắp rơi.
"Làm sao em tìm được anh, chẳng phải em, hôn lễ của em?" Bạch Ngôn Hạo lúc này mới nhớ đến chuyện kia, vội buông cô ra, lo lắng hỏi.
"Em không kết hôn nữa, cái gì cũng không cần." Thẩm Ngải Yến thẳng thắn nói, hai mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm Bạch Ngôn Hạo, "Hôn lễ cái gì chứ, quan trọng bằng tính mạng của anh sao?"
Bạch Ngôn Hạo bất giác thở dài, "Em thật sự không muốn kết hôn với anh ta sao?"
" Dĩ nhiên là không?" Thẩm Ngải Yến không do dự liền thừa nhận, "Bạch Ngôn Hạo, em nói cho anh biết, cả đời này nếu không phải anh, thì rem không gả."
"Vậy còn cha em, ông ấy..." Bạch Ngôn Hạo có chút lo lắng, không phải anh e ngại gì cha của Thẩm Ngải Yến, nếu nói mười năm trước, ông ta bắt anh buộc phải chia tay cô, vậy thì lần này tuyệt đối anh không để cho ông ta có cơ hội chèn ép anh nữa.
Chẳng qua anh sợ cô buồn, sợ cô bị tổn thương, nên anh mới chối bỏ tình cảm không muốn nhận lại từ cô.
"Em không quan tâm ông ấy, lần này em sẽ không để anh rời khỏi em nữa." Thẩm Ngải Yến nói như đinh đóng cột.
Bạch Ngôn Hạo nhìn giọng điệu của Thẩm Ngải Yến, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp.
Anh ôm cô chặt một lần nữa, "Được, vậy lần này, anh cùng em đối mặt, cũng sẽ không