...
Ba ngày sau.
Thẩm gia.
Thẩm Chấn Hào đang ngồi chờ trên ghế sofa, còn Ôn Dung đang nấu ăn trong bếp.
Thẩm Ngải Yến rốt cuộc cũng trở về.
Cô và Bạch Ngôn Hạo ba ngày trước gặp được Thẩm Chấn Văn, nghe Thẩm Chấn Văn thuật lại mọi chuyện, Thẩm Ngải Yến mặc dù không ưa Thẩm Chấn Văn, nhưng Bạch Ngôn Hạo lại khuyên cô đừng nóng nảy, cuối cùng vẫn là cô nghe lời anh, cả hai quyết định trở về, cùng nhau đối mặt.
Lúc vừa trở lại cả hai liền tách ra, Bạch Ngôn Hạo trở về chung cư của anh, vì anh còn trong thời gian nghỉ phép.
Còn Thẩm Ngải Yến trở về nhà chính Thẩm gia để giải quyết chút chuyện.
Lúc Thẩm Ngải Yến bước vào, vẻ mặt Thẩm Chấn Hào liền thay đổi, ánh mắt liến hướng chằm chằm về con gái, gương mặt có chút tái nhợt, suýt nữa thì ông giật mình.
Thấy Thẩm Chấn Hào nhìn mình, Thẩm Ngải Yến đứng yên ở cửa trong chốc lát rồi bỏ lại giày.
"Còn biết đường về nhà?" Giọng điệu trầm thấp của Thẩm Chấn Hào vang lên đầy ranh đe, "Đi tìm người cũng không nói tiếng nào, đáng lẽ hôn lễ đã diễn ra tốt đẹp, con lại một tay phá hủy, để mặt mũi ở Thẩm gia vào chỗ nào?"
Thẩm Ngải Yến cũng chẳng vì mấy lời này mà buồn bực hay khó chịu, cô chỉ bình tĩnh xoay người đáp lại: "Mặt mũi Thẩm gia, cha cái gì cũng chỉ có mặt mũi của Thẩm gia, nếu cha cần mặt mũi, chỉ một câu nói của chủ tịch Thẩm, há còn ai dám mở miệng? Con chỉ làm theo đúng trái tim và lí trí mách bảo, về mặt mũi..." Thẩm Ngải Yến đè nén gằn từng chữ, "..Đã sớm không còn mặt mũi rồi."
"Con..." Thẩm Chấn Hào giận tím mặt, mãi sau mới thốt lên, "Lời nào vào miệng cũng là có lý, ngang ngược."
Thẩm Ngải Yến thanh giọng, nghiêm túc nói với Thẩm Chấn Hào, "Con tìm Ngôn Hạo cũng có gì quá đáng, lần này, đừng hòng ai có thể ngăn cản, cha, người nên nhớ, lại đừng dùng thủ đoạn năm đó để áp đặt lên suy nghĩ của con.
Con tuyệt sẽ không từ bỏ."
Ôn Dung nghe thấy có người lớn tiếng bên ngoài, liền từ phòng bếp đi ra, vừa lúc nghe được lời của Thẩm Ngải Yến, bà nhất thời ngây ra, trong lúc nhất thời chỉ ngây ra, lát sau mới nói với Thẩm Chấn Hào: "Chấn Hào, con bé vừa về, ít nhất để nó nghỉ ngơi, sau lại bàn tiếp."
Ôn Dung thật sự rất có niềm yêu thương đối với đứa con gái riêng của Thẩm Chấn Hào, vậy nên việc Thẩm Chấn Hào có không muốn thế nào, hay phản đối ra sao, bà trong lòng đều ủng hộ Thẩm Ngải Yến.
Ánh mắt Thẩm Chấn Hào ẩn ẩn nhìn Ôn Dung mang theo phảng phất phức tạp, cuối cùng cũng không làm khó Thẩm Ngải Yến, phất phất tay ý bảo cô rời đi.
Thẩm Ngải Yến cũng không nhiều lời, đi thẳng lên lầu.
Đến bữa cơm tối.
Ba người ngồi ăn cơm tối, Ôn Dung không ngừng gắp đồ ăn cho Thẩm Ngải Yến.
Vừa gắp vừa nói: "Ngải Yến, con ăn nhiều chút, nhìn xem, mấy ngày vừa rồi chịu không ít khổ rồi."
Mặt Thẩm Ngải Yến cũng không mang theo biểu cảm gì, chỉ chậm rãi ăn thức ăn trong bát, phảng phất như không nghe được lời của Ôn Dung.
Mà bên này Thẩm Chấn Hào cũng không lên tiếng, rốt cuộc hai người cha và con gái ai cũng đều im lặng, một chữ cũng sợ phí phạm, tích tự như kim.
Bữa cơm cứ vậy kết thúc trong im lặng, lúc này Thẩm Chấn Hào mới hạ đũa xuống, hướng về phía Thẩm Ngải Yến, nói: "Ngải Yến, vậy bây giờ con tính thế napf với nhà thông gia bên kia?"
"Còn thế nào chứ, có sao thì sẽ nói như vậy, không nên cưỡng cầu." Thẩm Ngải Yến không một chút do dự đáp.
Thẩm Chấn Hào nghe thấy, liền không nói thêm gì nữa, ông lại không dám cường ngạnh, sợ hỏng việc.
Ôn Dung thu dọn bàn ăn, lại nói thêm: "Chấn Hào, con nó đã trưởng thành rồi, không còn nhỏ, cái gì nên làm, cái gì không nên làm, trong lòng nó hẳn đã rõ, tuổi trẻ suy nghĩ khác chúng ta."
"Vậy hy vọng nó lại không làm chúng ta thất vọng." Thẩm Chấn Hào nói với Ôn Dung nhưng lại thâm trầm mà nhìn Thẩm Ngải Yến.
Ăn cơm xong, Thẩm Ngải Yến thu đồ của mình chuẩn bị trở lại chung cư của cô thì lại bị Ôn Dung kéo lại.
"Ngải Yến, con đừng để ý cha con, hôn lễ long trọng như vậy dù sao hủy thì cũng hủy rồi, mất mặt thì cũng đã mất mặt, con không cần bận tâm, cứ làm chuyện con thích là được.
Miễn đừng để cho quan hệ hai nhà trở nên căng thẳng."
Thẩm Ngải Yến gật đầu, "Dì không cần lo, con tự biết mình phải làm gì."
...
Ngày hôm sau, Thẩm Ngải Yến hẹn gặp mặt Viên Cảnh Chí nói chuyện.
Lúc này tại quán trà, Viên Cảnh Chí đã đợi Thẩm Ngải Yến được một lúc.
Lúc vừa đến, Thẩm Ngải Yên thấy Viên Cảnh Chí ngồi chờ, khuôn mặt có chút tiều tụy.
"Viên phó tổng, ngày