...
Một tuần liên tiếp sau đó, cả Bạch Ngôn Hạo và Thẩm Ngải Yến đều bận tối mặt tối mũi.
Cả hai còn chẳng có thời gian gần nhau, chỉ có thể liên lạc qua điện thoại.
Nhưng dù bận bịu, Thẩm Ngải Yến vẫn không quên làm đồ ăn gửi qua cho Bạch Ngôn Hạo.
Hôm nay cũng vậy, Bạch Ngôn Hạo suốt cả buổi chiều đều bận rộn bên trong phòng nghiên cứu, vội đến mức quên cả ăn cơm chưa, nước cũng chỉ uống được một ngụm.
Hết ngày còn phải đảo một vòng kiểm tra quân khu.
Kết quả lúc về đến phòng, trong điện thoại có đến mười mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là từ Thẩm tổng kia.
Chết tiệt, anh lại quên ăn cơm, cơm trưa không ăn, bây giờ cơm tối đã mang qua.
Bạch Ngôn Hạo đi tới cửa phòng đã thấy nhân viên gửi cơm ở cửa.
Anh nhận đồ xong, người kia cũng đi.
Công việc bên phòng nghiên cứu còn chưa xong, anh đành mang cơm qua bên đo vừa anh vừa làm, cũng không quên điện thoại cho Thẩm Ngải Yến.
Điện thoại vừa kết nối, Bạch Ngôn Hạo đã nghe được tiếng lầu bầu của Thẩm Ngải Yến bên kia, rõ ràng là không vui.
"Bạch chỉ huy, anh lại bỏ bữa trưa?"
Bạch Ngôn Hạo cười cười làm lành, "Ừ, anh bận quá.
Không sao, giờ anh ăn tối, cảm ơn bữa tối của Thẩm tổng."
Bên kia trầm mặc một lúc, mới nói: "Vậy anh ăn đi, đừng có lại bỏ bữa."
Bạch Ngôn Hạo không nghe ra được bên kia Thẩm Ngải Yến có chút buồn bực, thản nhiên ừ một tiếng, sau đó cúp máy, một đường xách hộp đồ ăn đi thẳng vào phòng nghiên cứu.
Đây có lẽ là thời gian hiếm hoi nhất của Bạch Ngôn Hạo, từ lúc Thẩm Ngải Yến trở lại bên cạnh anh, mỗi lần ăn cơm đều là thời gian anh mong chờ nhất.
Bởi vì đồ ăn cô nấu rất ngon, phong phú, lúc nào cũng có bốn món, đầy đủ.
Mà mỗi lần là mỗi món khác nhau, có mấy món mà trước kia khi hai người sống chung, anh vẫn chưa được cô nấu cho, bây giờ lại được ăn.
Có lẽ thời gian anh không ở bên, cô học không ít.
Bạch Ngôn Hạo một bên ăn cơm, một bên làm việc.
Căn bản không có để ý đến mấy tên độc thân cùng phòng làm việc.
Bọn người này bình thường không có dám làm phiền Bạch Ngôn Hạo, bởi trong này không ai là không rõ tính khí của anh.
Lúc này ngồi bàn làm việc bên cạnh Bạch Ngôn Hạo là một thiếu soái cấp bậc ngang hàng Bạch Ngôn Hạo, cũng xấp xỉ tuổi Bạch Ngôn Hạo, mấy ngày nay, anh ta thấy Bạch Ngôn Hạo mỗi lần ăn cơm đều chỉ dùng một loại hộp đựng đồ ăn duy nhất, có bốn tầng màu trắng ngà, mà mỗi lần ăn, mùi thơm từ đồ ăn tỏa ra không kìm nổi.
"Bạch thiếu soái, có phải cậu mua đồ ăn ở mãi một chỗ không, sao tôi thấy hộp đựng ngày nào cũng giống nhau thế?" Người kia mang theo chút ái ngại hỏi.
Bạch Ngôn Hạo liếc mắt qua, nhàn nhạt nói: "Ừ, đặt cơm từ nhà hàng đấy, nhưng mà nhà hàng độc nhất vô nhị." Vừa nói, đôi mắt của Bạch Ngôn Hạo mang theo chút ý cười, mà bên trong sâu đôi mắt kia, có hạnh phúc to lớn.
Đây là lần đầu tiên, đám người ở đây nhìn thấy biểu cảm này của Bạch Ngôn Hạo.
Bình thường, trên cơ mặt của Bạch Ngôn Hạo chỉ có một biểu cảm đó là lãnh đạm, không có một chút ý cười nào, vậy mà khoảng thời gian này, mỗi giờ ăn cơm của Bạch thiếu soái họ lại thấy được ý cười hiếm hoi của anh.
"Nghe mùi đồ ăn thơm thật đấy, ngày mai cậu giúp tôi đặt đồ ăn ở đó được không?" Thiếu soái kia mở miệng nhờ vả.
Bạch Ngôn Hạo đang ăn, liền ngừng lại một chút mà nhìn người kia, cuối cùng nói: "Không thể, nhà hàng này chỉ bán cho mình tôi, người khác họ không bán."
"Hả?" Người kia thắc mắc, "Nhà hàng gì mà chỉ bán cho mình cậu, không bán cho người ngoài, vậy nhà hàng đó khác nào là vợ cậu rồi đi."
Thanh âm của người kia không lớn, nhưng cũng đủ để đám người trong phòng nghiên cứu nghe rõ ràng.
Ồ!!! Bạch thiếu soái có vợ??
Tất cả mấy đôi mắt to nhỏ trong phòng đều nhìn về phía Bạch Ngôn Hạo săm soi cứ như anh là tội phạm.
Bọn họ thật sự rất hiếu kỳ, không biết cô nàng nào