Bệnh viện quân khu Nhạc Thành.
Ba ngày sau.
Bạch Ngôn Hạo nằm trong chăn, thành thật mà nói, xương cốt trên người bây giờ đều muốn tan rã, từ một người cứng rắn trên chiến trường, hiện tại đến bệnh viện, anh lại bị bác sĩ chẩn đoán ra một thân thương tích, buộc phải nằm lại bệnh viện dưỡng thương.
Hôm qua gọi điện cho Thẩm Ngải Yến, anh có thể mường tượng ra sắc mặt của cô lúc đó.
Nhưng đó chính là vì cô quan tâm anh, nghĩ vậy, bao nhiêu mệt mỏi, đau buốt cũng lập tức tiêu tán.
Mười năm trước, anh hoàn toàn không nghĩ mình quá lệ thuộc vào cô gái mang tên Thẩm Ngải Yến này, nhưng hiện tại, trải qua mười năm cực nhọc, thấu hiểu được thế thái nhân tình, anh mới biết, cảm giác được một người quan tâm yêu thương sẽ đặc biệt trân quý đến mức nào.
"Cạch."
Nghe được tiếng cửa phòng mở ra, Bạch Ngôn Hạo thần kinh đột nhiên căng thẳng, ánh mắt chuyển đến hướng cửa.
Cứ nghĩ người đến là Thẩm Ngải Yến, kết quả một bóng áo trắng đập vào tầm mắt.
"Đến giờ thay thuốc rồi." Giọng y tá rất nhẹ nhàng.
Bạch Ngôn Hạo thở dài, có chút thất vọng, nhưng vẫn nhanh chóng đưa tay điều chỉnh chiều cao của chiếc giường, dựa vào ngồi ở đầu giường, tự giác vươn chân.
Trên khay đựng của y tá có bông băng gạc sẵn, nhưng y tá này lại nhìn anh chằm chằm căn bản chẳng có tâm tư thay thuốc cho anh, Bạch Ngôn Hạo thầm than thở, có phải anh soái quá rồi không?
"Để tôi tự làm là được." Vừa nói, Bạch Ngôn Hạo vừa rụt chân về.
Y tá kia giật mình, hoàn hồn, lại kinh ngạc, "Vậy sao được, tự mình làm không được đâu."
"Có gì không được." Bạch Ngôn Hạo trầm mặt, anh không nghĩ với cái thái độ kia của cô y tá, có thể băng bó tốt cho anh, "Không sao, chúng tôi trong quân đội được huấn luyện rất kỹ, thường xuyên bị thương, cơ bản đều tự băng bó, đây là kỹ năng cần thiết."
"Vậy cũng không được đâu.
Tôi tôi được giao trọng trách, anh là bệnh nhân, bệnh nhân thì cần được chăm sóc." Gương mặt cô y tá kia thoáng ửng đỏ.
Bạch Ngôn Hạo lạnh lùng nhìn cô ta, "Không cần, tôi là người kỹ tính, không thích người khác chạm vào thân thể."
"Vậy...nhưng mà tôi.." Y tá kia còn muốn nói thêm gì đó thì bị Bạch Ngôn Hạo ngăn lại, anh trực tiếp tháo băng gạc trên chân, đeo bao tay khử trùng vào, thuần thục rửa vết thương rồi băng lại, một cái nhăn mày cũng không thấy.
Làm xong, anh mới nói: "Bây giờ cô đi được chưa, xong rồi."
Y tá kia thẹn vô cùng, nhưng chỉ có thể nén hận, lui ra ngoài, đúng là quân nhân, mặt lạnh như đá vậy.
Bạch Ngôn Hạo đem chân băng bó lại cẩn thận, nghĩ nghĩ đột nhiên nảy ra ý định xấu xa, anh đem tất cả số băng gạc còn lại, quấn kín cả cái chân, để xem sau khi thấy cảnh này, Ngải Yến có thật sự đau lòng cho anh không, sau đó an tĩnh nằm trên giường, trong lòng mong ngóng Ngải Yến chừng nào tới.
Cùng lúc đó, Thẩm Ngải Yến nghe tin Bạch Ngôn Hạo bị thương, liền gấp rút xử lý hết công việc cả một tuần tới, sau đó một mạch chạy đến bệnh viện.
Sau khi hỏi Bác sĩ trực cụ thể số phòng, cô nhanh chân chạy tới phòng bệnh, Bạch Ngôn Hạo nghe được tiếng giày cao gót ngày càng gần, trong tim lại đập rộn ràng, anh nhớ cô lắm rồi đi.
Thẩm Ngải Yến đẩy cửa ra, còn chưa đi đến bên giường, liền đứng sững sờ tại chỗ, nếu không phải cô quá quen thuộc với dáng người kia, cô cũng không nhận ra Bạch Ngôn Hạo.
Chỉ có mấy ngày không gặp, một viên sĩ quan anh tuấn liền biến thành cái dạng này, gương mặt tuấn tú cũng hốc hác đi mấy phần.
Thẩm Ngải Yến vẫn chưa nhìn đến cái chân bị thương của Bạch Ngôn Hạo, chỉ nhìn khuôn mặt hốc hác kia, lòng đã đau như cắt rồi.
Thẩm Ngải Yến nhẹ nhàng đi đến bên giường, hướng đến gương mặt của Bạch Ngôn Hạo, ôn nhu gọi: "Hạo."
Bạch Ngôn Hạo mở mắt ra, vừa lúc nhìn thấy khuôn