...
Buổi tối, Thẩm Ngải Yến ngân nga một giai điệu nhẹ nhàng bên gian bếp của cô, bất chợt nghe tiếng chuông cửa, trong lòng có một chút kinh ngạc, không biết là giờ này ai lại tới, vừa nghĩ vừa hướng tới cửa đưa tay mở cửa, kết quả vừa mở cửa đập vào mắt là hình bóng Bạch Ngôn Hạo tiêu sái đẹp trai đứng đó.
"Sao anh lại đến đây?" Tay Thẩm Ngải Yến vẫn đang cầm cái thìa múc canh, bộ dạng hết sức đảm đang hỏi.
Bạch Ngôn Hạo đứng ở cửa, sắc mặt anh tựa hồ như là giận mà không giận nhìn chằm chằm Thẩm Ngải Yến.
Thẩm Ngải Yến liếc nhìn Bạch Ngôn Hạo một cái, miệng lẩm bẩm cái gì không rõ đi vào lại bên trong gian bếp.
Bạch Ngôn Hạo lông mi anh tuấn, hai chân mày nhíu chặt liền hỏi, "Mạc Văn Kiên là ai?"
Thẩm Ngải Yến nghe được giọng điệu chua lè như từ trong vại giấm lớn đổ ra, cô có chút buồn cười, nhưng cũng không nói gì, chỉ nở một nụ cười như trêu anh, "Đối tác với công ty em."
Bạch Ngôn Hạo tiến đến phía sau ôm eo Thẩm Ngải Yến, "Hắn ta dám tán tỉnh em sau lưng anh?"
Thẩm Ngải Yến bật cười, xoay người lại búng trán anh một cái, thẳng thắn nói: "Tán tỉnh, hắn mà đủ trình sao, Bạch thiếu soái kém tự tin như vậy?"
"Anh không có." Bạch Ngôn Hạo có chút xấu hổ, anh mới nghe được tin tức từ mấy người bạn trong phòng nghiên cứu ba ngày trước, nói con trai của Thủ trưởng Mạc thay ông ta đến Thanh Đằng để xem dự án do anh phụ trách.
Kết quả anh lại nghe được cái tên Mạc Văn Kiên kia cư nhiên ngấp nghé Ngải Yến của anh.
"Sao vậy?" Thẩm Ngải Yến thấy vẻ đăm chiêu của Bạch Ngôn Hạo, liền hỏi: "Anh ghen hả?"
"Anh không ghen, anh chỉ..." Nói đến đây tự nhiên Bạch Ngôn Hạo không nói tiếp được, anh cũng không hiểu vì sao bản thân có lúc vì cô mà thất thố đến dường này, có lẽ anh thật sự yêu cô hơn cô tưởng.
Thẩm Ngải Yến có chút buồn cười, không nghĩ đường đường là Bạch thiếu soái lại có lúc trẻ con như vậy.
Cô ôm hai tay lên cổ anh, nói chắc như đinh đóng cột: "Yên tâm, cái người Mạc Văn Kiên kia em chỉ thử hắn ta thôi, không nghĩ hắn ta dã tâm cũng lớn lắm, còn nữa, lão già Mạc Văn Kỳ kia em không bỏ qua cho lão đâu."
Sắc mặt Bạch Ngôn Hạo hòa hoãn đôi chút, như có như không ừ một tiếng.
Thẩm Ngải Yến nói: "Anh đã ăn tối chưa? Còn nữa, cả người còn chưa khỏi hẳn, lại lao vào công việc, tối lạnh như vậy còn đi ra ngoài, anh cậy mạnh hả?"
"Chưa," Bạch Ngôn Hạo tựa đầu cúi xuống hõm vai của Thẩm Ngải Yến nói: "Còn không phải anh sợ em bị người khác gạt mất, nên mới tức tốc chạy đến đây sao?"
Thẩm Ngải Yến lắc đầu, "Vậy em hâm đồ ăn cho anh, tối nay ở lại được không, quân khu không có vấn đề gì chứ?"
"Không, anh vẫn đang trong giai đoạn dưỡng thương, ghé phòng nghiên cứu chỉ đỡ buồn chán chút thôi." Bạch Ngôn Hạo nói rồi buông Thẩm Ngải Yến ra, đi tới sofa ngồi xuống.
Lát sau Thẩm Ngải Yến bê tô súp nóng hổi tới cho anh, anh cũng không ăn một mình, tự tay múc một muỗng cho mình, lại múc một muỗng cho cô, hai người cứ yên lặng mà ăn hết.
Ăn xong súp, hai người trò chuyện mấy ngày gần đây, Thẩm Ngải Yến kể lại chuyện Mạc Văn Kiên đến công ty bàn về chuyện hợp tác thế nào cho Bạch Ngôn Hạo nghe, rốt cuộc anh cũng biết rõ Thẩm Ngải Yến với Mạc Văn Kiên không có gì xảy ra vấn đề gì, lòng cũng thả lỏng xuống, thế nhưng xem ra, anh cần phải gặp tên kỹ sư tên Mạc Văn Kiên kia một lần.
Dám đánh chủ ý lên nữ nhân của anh, cho dù là con trai thủ trưởng, chỉ cần không ở trong quân đội, anh có thừa thủ đoạn cho tên kia ăn quả đắng.
Nghĩ như vậy, nhưng anh không thể hiện ra bên ngoài, anh ở lại với cô, tiện xắp xếp, đánh máy văn bản cho cô, hai người cùng làm việc của Thẩm Ngải Yến xong, liền đi ngủ, tối nay, Bạch Ngôn Hạo chỉ lặng lẽ ôm Thẩm Ngải Yến đi ngủ, một mạch nghĩ xem, làm cách nào để tên kia một chút cơ hội cũng đừng mơ tiếp xúc với Ngải Yến của anh.
Một đêm cứ như vậy mà lặng yên trôi qua.
....
Cuối tuần.
Bạch Ngôn Hạo rốt cuộc cũng quay trở lại công việc của anh, nhưng như đã nghĩ trước đó anh cần đi gặp một người, mà người này không ai khác chính là Mạc Văn Kiên, người được anh xem là tình địch.
Công ty của Mạc Văn Kiên nằm cuối phía đông